Tử Cấm Thành chưa bao giờ thiếu nữ nhân, mấy năm gần đây Gia quý phi đã chết mà Thư phi cũng không còn nhưng Mông Cổ lại thay phiên nhau gửi đến mấy phi tần mỹ mạo tuổi mới lớn, khí khái không gì sánh bằng rất được Hoàng Thượng sủng ái, còn nàng đến bây giờ quan tâm đến việc có một đứa con mà thôi. Qua mấy năm điều dưỡng, Yến Uyển rốt cuộc cũng hoài thai, trong lòng nàng cực kì vui mừng. Tuy nhiên, Hoàng Thượng rất ít đến thăm nàng mặc dù ban thưởng cũng không thích.
Lý do bởi vì Hoàng Hậu cũng mang thai, nghe nói là điềm lành nên tâm tư của Hoàng Thượng đều đặt trên người Hoàng Hậu cho nên rất ít đến Vĩnh Thọ cung.
Đang nghĩ ngợi thì nghe Xuân Thiền đến báo, "Chủ Tử, Tiến Trung công công đến"
"Nô tài thỉnh an Lệnh chủ tử", Tiến Trung cầm một hộp đồ ăn bước vào.
Xuân Thiền thấy Tiến Trung đến nghĩ hai người họ còn muốn nói chuyện riêng cho nên liền tự động đi ngoài, thuận tiên đóng cửa lại.
Đem hộp tổ yến táo đỏ mang ra, múc một thổi thổi, "Tổ yến vừa làm xong, nô tài hầu hạ người ăn", đưa đến bên miệng Yến Uyển.
Yến Uyển nhìn trán Tiến Trung đẫm mồ hôi, liền biết hắn sợ tổ yến lạnh cho nên mới đi gấp như vậy. Không biết sao mà nhìn hắn sốt ruột như vậy thì lại muốn trêu hắn, nàng bĩu môi cự tuyệt, "Không uống"
Tiến Trung nhìn nàng hờn dỗi như vậy thì không ngừng yêu thích, lại thương tiếc. Nhìn ra bên ngoài thấy không có ai, liền dỗ ngọt Yến Uyển.
"Nô tài cầu xin người, hai ngày nay Hoàng Thượng không có đến thăm người khiến người tức giận nhưng mà vì long thai, người tốt xấu gì cũng uống một ngụm đi"
Yến Uyển mấy năm nay trải qua nhiều chuyện, sớm đã nhìn thấu con người Hoàng Đế. Hiện tại nàng chỉ nghĩ đến sinh hài tử ra đời bình an mà thôi, còn Hoàng Thượng có đến hay không nàng cũng không để ý mấy. Chỉ là nghe Tiến Trung dỗ nàng như thế, trong lòng không kiềm được thấy ngọt ngào. Tử Cấm Thành to như vậy, cũng chỉ có một mình Tiến Trung thật lòng thích nàng, nghĩ như vậy nàng liền uống ngụm tổ yến kia.
Thấy nàng chịu uống, Tiến Trung vui vẻ lại múc thêm một muỗng lại nhanh chóng đi về hầu hạ Hoàng Thượng. Hắn thật sự rất bận, chỉ là nhớ thương Yến Uyển nên nhính chút thời gian đến gặp nàng mà thôi.
Yến Uyển nhìn Tiến Trung rời đi, trong lòng có chút không nỡ, cầm khăn tay lau mồ hôi giúp hắn. Tiến Trung vô cùng kinh hỉ khi nàng thân cận như thế, nhẹ nhàng nắm tay Yến Uyển rồi lui ra ngoài.
Bưng tổ yến lên chậm rãi uống, trong lòng nghĩ về mấy chuyện mấy xưa. Nhiều năm nay, sủng ái cũng có mà thất sủng cũng có. Thư phi tuy không phải nàng hại chết nhưng nguyên nhân ít nhiều cũng có mặt nàng bởi thế nàng cũng tự trách bản thân. Gia quý phi thì có thù oán với nàng nhưng mà người chết cũng lâu rồi, cũng không cần để trong lòng làm gì, hiện giờ trong cung trở ngại lớn nhất là Hoàng Hậu. Kỳ thật Tiến Trung từng đề nghị muốn làm cho thai nhi Hoàng Hậu có vấn đề nhưng nàng liền gạt bỏ.
Thứ nhất, không nên tạo thêm sát nghiệp cho hài tử còn chưa chào đời của nàng. Thứ hai, nàng phát hiện một bí mật. Lặng Vân Triệt vậy mà có tâm tư ái mộ Hoàng Hậu mà hình như Hoàng hậu đối với hắn ta cũng không phải vô tình. Nếu đem chuyện này cho Hoàng Thượng biết, Hoàng Hậu nhất định thất sủng, chỉ là cách làm này phải suy xét nhiều chiều cho nên nàng không nói với tâm phúc.
Uống xong tổ yến, Yến Uyển lại nghĩ đến Tiến Trung. Ban đầu còn vì hắn mang thân phận thái giám mà đối với hắn chán ghét, nhưng lòng người đều là máu thịt. Mấy năm nay Tiến Trung đối xử với nàng rất tốt, nàng đều biết, trong lòng ngạch nương chỉ có đệ đệ căn bản không quan tâm đến đứa con gái này. Ở thời điểm nàng chịu đủ mọi loại hành hạ, Lăng Vân Triệt từng thề non hẹn biển bởi vì sợ liên lụy Hoàng Hậu mà chọn cách trơ mắt đứng nhìn. Cũng chỉ có mình Tiến Trung quan tâm đến nàng, nàng nói gì thì hắn nghe nấy. Ở hậu cung lạnh lẽo này, cũng chỉ có hắn mang đếm ấm áp cho nàng. Yến Uyển lấy ra vòng tay bạch ngọc vô cùng tinh xảo bỏ vào túi tiền, nói với Xuân Thiền đi thỉnh an Hoàng Thượng.