"Chủ tử, Hoàng Thượng muốn xử tử Lăng Vân Triệt", Xuân Thiền sốt ruột nói với Yến Uyển.
Vệ Yến Uyển nghe xong trong lòng liền hoảng hốt, vốn dĩ nàng hãm hại Lăng Vân Triệt là muốn hắn cách xa Hoàng Thượng càng xa càng tốt vì nếu vậy việc nàng và hắn là thanh mai trúc mã sẽ không thể lọt vào tai Hoàng Thượng. Chỉ là bây giờ chính tai nghe Hoàng Thượng muốn xử tử hắn, nàng liền không đành lòng. Rốt cuộc, nàng cũng thật tâm thích hắn mà hiện tại trong lòng vẫn không thay đổi.
"Xuân Thiền, bổn cung muốn đi tìm Hoàng Thượng. Không thể để Vân Triệt ca ca chết được"
Trải qua một phen cầu tình, Hoàng Thượng đáp ứng tha mạng cho Lăng Vân Triệt nhưng muốn hắn đi Mộc Lan bãi săn quét tước, về sau không được trở về hoàng cung. Với Vệ Yến Uyển mà nói đây là kết quả nàng hi vọng nhất, vừa bảo vệ mạng Vân Triệt ca ca vừa giữ kín chuyện cũ của hai người. Trong lòng nàng thở dài, thầm nói, Vân Triệt ca ca sau này ta đối với huynh sẽ không còn vướng bận nữa, chuyện chúng ta chấm dứt rồi.
Trở lại Vĩnh Thọ cung, Xuân Thiền lo lắng nói, "Người ra mặt cầu tình cho Lăng Vân Triệt, Tiến Trung công công chắc chắn sẽ không vui"
Yến Uyển tâm tình phiền loạn, tức giận nói, "Chỉ là một thái giám, ta còn sợ hắn sao?"
Vừa dứt lời, Tiến Trung từ trong buồng trong bước ra, hướng Vệ Yến Uyển thỉnh an. Nàng khϊếp sợ nghĩ, quả nhiên sợ cái gì thì cái đó liền đến, hắn nhất định vì chuyện Lăng Vân Triệt mà đến. Quả nhiên, Tiến Trung mười phần tức giận đối với Yến Uyển, "Người đây là có ý gì, muốn nô tài hãm hại Lăng Vân Triệt ta liền đi nhưng người lại đi cầu tình giúp hắn. Có phải người còn tâm tư đối với hắn hay không?"
Yến Uyển có điểm chột dạ, lại không chịu thừa nhận, "Bổn cung không thích hắn, hắn là ân nhân cứu mạng của Hoàng Hậu nếu hắn chết thì nhất định Hoàng Hậu sẽ điều tra ra chúng ta đến lúc đó chúng ta đừng hòng yên thân. Huống chi, việc này là do ngươi đi làm, nếu để Gia quý phi biết được thì nàng ta sẽ đối với ngươi làm cái gì đây? "
Tiến Trung cắn răng không đáp, ánh mắt vừa không cam lòng lại chứa thêm hàm ý ghen ghét. Vì cái gì hắn tâm tâm niệm niệm người trước mặt, mà nàng chỉ thích cái tên thị vệ kia. Ngay khi vừa thấy nàng, hắn liền thích, liền muốn cùng nàng đối thực nhưng hắn nhận ra nàng không nguyện ý. Sau đó đem nàng đến bên cạnh Hoàng Thượng, hắn nghĩ nhìn nàng ở gần thế cũng được nhưng không nghĩ đến nàng xoay người trở thành phi tần vậy mà vẫn còn thích cái tên Lăng Vân Triệt đó.
Hắn lạnh lùng nói, "Lệnh chủ tử, nếu để Hoàng Thượng biết người nhớ thương một tên thị vệ, mạng của người không giữ được đâu. Nô tài chẳng qua lo nghĩ cho người mà thôi, nên mới trừ khử Lăng Vân Triệt, hắn là chướng ngại vật thế mà người còn thích hắn"
Yến Uyển nghe xong trong lòng cả kinh, có chút không vui, nghĩ thế nào cũng là chuyện của ta, ngươi chỉ là một nô tài mà lại quản nhiều như vậy. Ngẩng đầu nhìn Tiến Trung một cái, lại phát hiện ánh mắt hắn phức tạp vô cùng, có chút không cam lòng, có chút phẫn nộ, lại có phần bi thương. Bỗng nàng nhớ đến hắn ban đầu muốn cùng nàng đối thực, sau này nàng thành phi tần ngẫu nhiên sẽ đối với nàng động tay động chân khi đó nàng chán ghét khi bị thái giám động chạm lại cảm thấy nhục nhã.
Bây giờ nhìn thấy bộ dạng của hắn như vậy, nàng đột nhiên nhận ra Tiến Trung thật sự thích nàng. Hắn gấp không chờ được mà trừ khử Lăng Vân Triệt sợ không phải là vì chuyện quá khứ mà là do ghen tuông.
"Xuân Thiền, ngươi đi ra ngoài đi, bổn cung có chuyện muốn nói với Tiến Trung"
Xuân Thiền hành lễ, đi ra ngoài đóng cửa lại, canh gác ở bên ngoài.
Yến Uyển chậm rãi đi đến bên Tiến Trung, nàng mang giày cao thêu hoa, mơ hồ cùng Tiến Trung cao gần bằng nhau. Nàng tinh tế quan sát Tiến Trung, một lúc sau nhẹ nhàng hỏi: "Bổn cung nhìn bộ dạng của ngươi như vậy, có phải là ngươi ghen tỵ phải không?"
Tiến Trung nghe xong trong lòng hoảng hốt nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, "Chủ tử nói đùa, nô tài thân phận gì làm sao có tư cách để mà ghen tỵ"
Càng nhìn càng biết được hắn ghen tuông, Yến Uyển cười nói, "Bổn cung từ nhỏ học được cách nhìn mặt đoán ý, bộ dạng của ngươi chính là ghen tuông, bổn cung không có đoán sai"
Tiến Trung tức giận, nhẫn tâm nói: "Không sai, trong lòng nô tài có người thế thì sao, cũng biết người luôn xem thường ta nhưng ta không có ý niệm gì vượt quá giới hạn. Còn cái tên Lăng Vân Triệt kia thì sao, hắn trơ mắt nhìn người bị Gia quý phi hành hạ, thế mà người vẫn còn thích hắn. Người có bị ngốc không? "
Nghe hắn nói xong, Yến Uyển liền nghĩ đến ngày xưa còn ở cung Gia quý phi bị đánh không nói, ngay cả cơm cũng không đủ ăn, mưa gió ầm ầm vẫn dằm mưa đi mời Hoàng Thượng tới, nếu không phải Tiến Trung giúp nàng thì có lẽ nàng đã bị Gia quý phi tra tấn mà thắt cổ tự vẫn từ lâu rồi. Cẩn thận suy nghĩ lại Tiến Trung ngoại trừ là thái giám ra thì không gì là không tốt, từ lúc bắt đầu luôn giúp chiếu cố nàng, lại giúp nàng nhận lấy sủng ái của Hoàng Thượng, thế mà nàng đối với hắn có thành kiến, nói chuyện thì khắc nghiệt thế mà hắn vẫn luôn giúp nàng. Trong lòng nàng khẽ mềm nhũn, nhẹ nhàng nắm lấy tay áo của hắn nói, "Tình cảnh năm đó bổn cung không quên, nhưng mà chung quy bổn cung phụ hắn trước. Vì vậy trong lòng còn áy náy, nên mới giúp hắn. Vừa nãy bổn cung vừa thề, bổn cùng cùng Lăng Vân Triệt đã thanh toán xong, sinh tử của hắn sau này không liên quan đến ta nữa. Ta hứa đây là lần cuối cùng mềm lòng, ngươi đừng có giận ta có được không? "
Nhìn đôi mắt ngập nước của nàng, lại nghe nàng đảm bảo thì bao nhiêu bực tức liền tan biến, lại thấy nàng chủ động thân cận Tiến Trung không nhịn được nắm lấy tay người nọ. Vệ Yến Uyển không có như trước mà né tránh, cứ để mặc hắn nắm thì nắm, Tiến Trung liền vui vẻ nói với Yến Uyển, "Nô tài làm sao dám giận chủ tử, chỉ cầu chủ tử đừng quên những gì hôm nay nói, cũng đừng quên nô tài là được rồi"
Vệ Yến Uyển mỉm cười gật đầu.