“Tề Mạc Bạch, đây là muốn đi đâu?”
Ôn Oánh không biết trong đầu của anh lại có cái ý nghĩ xấu xa gì, nhưng lại cảm nhận được chắc chắn sẽ không tốt lành gì, "Em có chút đói bụng, có thể ăn đã được không... "
Tuy Ôn Oánh không kháng cự việc thân thiết với Tề Mạc Bạch, hai người đều còn trẻ khỏe, đều nhất trí việc làʍ t̠ìиɦ vô cùng thoải mái sung sướиɠ, trong thâm tâm cũng muốn được trải nghiệm việc này nhiều hơn, thế nhưng hiện tại Ôn Oánh thật sự rất đói rồi.
Cô không ăn sẽ không còn thể lực mất.
Tề Mạc Bạch vừa đi vừa trấn an Ôn Oánh, "Yên tâm đi bà xã, bây giờ ông xã đang mang em đi ăn cơm mà".
"Còn chuẩn bị cho em một niềm vui bất ngờ nữa đó".
Nói xong thì Tề Mạc Bạch cũng ôm Ôn Oánh đến phòng bếp.
Bàn ăn kiểu Pháp màu trắng, đá pha lê với kết cấu xoay tròn, trên bàn bày biện đủ các loại thức ăn từ trái cây đến các món ăn đều là kiểu Pháp, không khí chẳng khác nào ở trong những nhà hàng cao cấp xa hoa tại Pháp.
"Cái này làm từ khi nào vậy?! ". Ôn Oánh có chút kinh ngạc, nhưng cảm thấy vui vẻ nhiều hơn, cô thích ăn món ăn Pháp nhất, Tề Mạc Bạch giống như ảo thuật gia vậy, thế mà biến ra nhiều niềm vui cho cô như vậy.
Tề Mạc Bạch cẩn thận đặt Ôn Oánh lên trên ghế, " Lúc em đang ngủ thì anh sai người làm, thế nào, có thích không? ".
“Thích.” Ôn Oánh không tự giác đỏ bừng mặt, không nghĩ đến anh lại lãng mạn như vậy.
Nhưng rất nhanh, Ôn Oánh liền phát hiện có điểm không thích hợp.
Trên bàn cơm màu trắng lớn kiểu Pháp, thế mà có một chỗ trống thật là lớn...
“Tề Mạc Bạch……”
Ôn Oánh thanh âm có chút run rẩy, “Chẳng lẽ anh... "
“Muốn ăn em". Tề Mạc Bạch cắt lời muốn nói nốt của Ôn Oánh, đôi tay đè cô xuống, chóp mũi ghép vào trước hai vυ' trắng nõn của cô hít một hơi thật sâu, ngửi ngửi mùi vị chỉ có ở trên người Ôn Oánh, "Bà xã ăn cơm, anh ăn bà xã, có thấy hợp lý không cơ chứ? "
Khác với Ôn Oánh, thao làm lâu như vậy mà Tề Mạc Bạch chẳng những không chút mỏi mệt hay đói bụng, ngược lại toàn thân càng nhiệt huyết sôi trào hơn, bụng dưới như lửa đốt, muốn tìm một nơi mềm mại nóng ướt mà hung hăng phát tiết mới đủ.
“Anh.…”. Giọng Ôn Oánh run nhè nhẹ, “Tề Mạc Bạch, anh mà làm tiếp...em không chịu nổi đâu...”
Tiểu huyệt của cô sẽ chịu không nổi mất.
Tề Mạc Bạch đáng thương nhìn Ôn Oánh, kéo lấy bàn tay cô xuống sờ côn ŧᏂịŧ lớn dưới háng mình.
"Bà xã, em nhìn này, nó cứng mà, anh khó chịu... "
Tay Ôn Oánh như bị côn ŧᏂịŧ lớn của anh làm phỏng rụt vội về, cái thứ này thật là vừa to vừa cứng, toàn bộ cây gậy còn đỏ lựng cả lên, nếu mà cắm vào trong tiểu huyệt của cô chỉ sợ sẽ tra tấn đến chết đi sống lại, cô có chút sợ hãi.
————————————————————————————————————