Thừa Nước Đục Thả Câu

Chương 48: Làm đến mức cô không còn chút sức nào

Ôn Oánh cũng chẳng khách khí với Tề Mạc Bạch, cô nằm ngửa trên giường thở đều, điều chỉnh hô hấp rồi nghỉ ngơi thật tốt, khó trách có người lại nói rằng làʍ t̠ìиɦ có thể giúp giảm cân, hai người chuyển động liên tục không ngừng động tác, làm đủ các loại tư thế thẹn thùng đều rất hao phí thể lực. Ôn Oánh cảm thấy so với việc đi phòng gym tập còn dễ giảm cân nhanh hơn.

Ôn Oánh với lấy chiếc chăn để che thân thể mình lại, ga giường chưa kịp giặt vẫn còn vết máu thình lình lọt vào tầm mắt cô, đây đại biểu cho minh chứng cô từ con gái trở thành người phụ nữ thực thụ.

Tâm tình Ôn Oánh vô cùng phức tạp, nhưng cô có thể xác nhận một điều là, cô không hề khổ sở chút nào.

"Tề Mạc Bạch, nghỉ ngơi thật tốt rồi anh lái xe đưa em về nhà đi".

Khi bắt gian Cao Lượng, Ôn Oánh chưa kịp nói gì với anh ta liền tức giận nóng cả đầu chạy ra ngoài, tuy Cao Lượng là tên cặn bã, trong lòng cô cũng mặc định hắn đã trở thành bạn trai cũ rồi, thế nhưng việc chia tay vẫn phải nói rõ ràng, tốt nhất là gặp mặt trực tiếp nói.

Nhưng Tề Mạc Bạch không biết suy nghĩ của Ôn Oánh, anh nhìn cô với vẻ rất bất mãn rồi đè lên người cô, bá đạo nói, "Đang cuối tuần, em về làm gì? "

“Em muốn đi gặp ai?”

Hai chữ Cao Lượng còn chưa nói ra Tề Mạc Bạch liền biết là ai, "Không được đi".

" Từ giờ không được gặp thằng đó nữa! "

"Anh sẽ không đưa em về đâu, nếu muốn thì em tự mà về".

Tề Mạc Bạch nhướng mày nhìn Ôn Oánh cười, " Đúng rồi, quên nhắc em là hôm qua em uống rượu quần áo đã bị bẩn, anh ném rồi, nếu muốn về thì em khỏa thân về đi, anh sẽ không ngăn em đâu".

"Anh đúng là đồ có bệnh! ". Ôn Oánh hung hăng đạp Tề Mạc Bạch một cái, " Anh ném quần áo của em rồi, anh bảo em làm sao bây giờ".

"Tề Mạc Bạch, có phải anh tính không thả em đi đúng không?!! "

Ôn Oánh tức giận nhìn Tề Mạc Bạch, cả hai ngày cuối tuần này Tề Mạc Bạch vẫn luôn thao cô, làm đến mức cô không còn chút sức nào, đói đến mức ngực dán vào lưng, cô muốn rời khỏi biệt thự này để vào nội thành ăn một bữa cơm, sau đó đi nói lời chia tay với tên Cao Lượng để hoàn toàn chấm dứt, vậy mà Tề Mạc Bạch lại không muốn thả cô đi.

Chẳng lẽ anh định nhốt cô mãi rồi thao nát cái huyệt của cô sao?!

Chắc chắn từ lúc anh ném quần áo của cô đi đã ủ mưu lâu rồi, cố tình dính lấy cô, còn cãi bướng không chịu thừa nhận!!!

Thật quá đáng!

Tuy trong đầu Ôn Oánh chửi Tề Mạc Bạch xối xả thế nhưng mặt cô không tự giác đỏ lên.

Kỳ thật nếu cuối tuần cùng với anh ở nơi này hưởng thụ thế giới hai người cũng được thôi.

Hồi trước khi vẫn còn bên Cao Lượng, Ôn Oánh vì nghĩ cho tự tôn của anh ta, nên cô vất vả theo anh ta kiếm tiền sinh sống.

Chứ dựa vào gia cảnh của Ôn Oánh, dù không đến mức được như Tề Mạc Bạch nhưng cũng là đại tiểu thư được phục vụ chu đáo, đúng là khi xưa đầu óc úng nước mới nghĩ quẩn đi chịu khổ cùng tên chó chết Cao Lượng mà!!

Đúng là mắt cô bị mù!!!

Tề Mạc Bạch đột nhiên đè xuống, tiến gần mặt Ôn Oánh.

———————————————————