Hơi thở nóng bỏng vấn vương quanh miệng, hai mắt đen nhánh của Ôn Oánh như chứa một tầng hơi nước, vừa mờ mịt vừa đơn thuần nhìn Tề Mạc Bạch, trong lòng chậm rãi nhớ lại những điều mà anh vừa trả lời cô.
Cô có chút kinh ngạc, không nghĩ người như anh mấy năm nay đến một người bạn gái cũng không có.
Nếu Tề Mạc Bạch đã nói như vậy, Ôn Oánh liền tin tưởng, bọn họ quen biết nhiều năm như vậy, đối với nhân phẩm của anh có cũng rõ ràng rồi.
Nhưng anh không quen bạn gái, là bởi vì chờ mình sao?
Nội tâm Ôn Oánh rung động, trong lòng cô ngoài sự kinh ngạc còn rất cao hứng.
Cảm giác của Tề Mạc Bạch đã đúng, hai người họ vẫn luôn bên cạnh nhau từ khi còn nhỏ, cảm tình thật tốt, nếu không có tình với nhau thì sao có thể làm bạn tốt được nhiều năm như vậy, có lẽ hai người không ai chịu tiến về phía trước một bước để thành người yêu của nhau là bởi vì một người quá kiêu ngạo, còn một người lại lo sợ người kia đào hoa, sợ bị tổn thương.
Thật may vẫn chưa muộn, ta vẫn về được với nhau.
Dần dần Ôn Oánh không kháng cự nụ hôn của Tề Mạc Bạch nữa mà còn chủ động mở miệng ra phối hợp với anh, để đầu lưỡi anh quét qua hàm răng mình, vừa nóng bỏng vừa triền miên.
Sau đó Tề Mạc Bạch ôm Ôn Oánh vào trong bồn tắm, chỉnh nhiệt độ nước vừa phải rồi để Ôn Oánh đè trên người mình.
Đêm qua mặn nồng giao hoan, Tề Mạc Bạch để lại không ít dấu vết trên người Ôn Oánh, làm bả vai trắng nõn non mịn của cô chi chít dấu ấn, nhìn càng thêm mê người, "Oánh Oánh... "
Ánh mắt Tề Mạc Bạch hận không thể dán chặt ở trên người Ôn Oánh không ra được chỗ khác.
Hơi nước bốc lên mờ mờ ảo ảo, mặt Ôn Oánh ửng hồng, cô thẹn thùng nhìn Tề Mạc Bạch, hai người bỗng dưng trở nên thân mật như này làm cô chưa kịp thích ứng, nhưng lòng thì lại vừa vui vẻ vừa chờ mong.
Không giống với đêm qua, tuy đêm qua Ôn Oánh đã làʍ t̠ìиɦ điên cuồng cùng với Tề Mạc Bạch, nhưng là trong trạng thái mơ hồ mới xảy ra quan hệ xá© ŧᏂịŧ, mà hiện giờ hai người đều ngươi tình ta nguyện, tình ý triền miên.
Thanh âm Tề Mạc Bạch trầm khàn, bàn tay gấp không chờ nổi mà lướt qua đùi ngọc trắng nõn tiến tới u cốc thần bí.
Trong nháy mắt khi bàn tay anh chạm vào khe thịt thần bí kia, Ôn Oánh nhịn không được rên ra tiếng, "ưm a... "
Ôn Oánh vô cùng ngại ngùng, cô cảm thấy tiếng rêи ɾỉ này thật là dâʍ đãиɠ, nên vẫn luôn kiềm chế bản thân, Tề Mạc Bạch thấy vậy liền nói, "Oánh Oánh, cứ thoải mái kêu ra đi, anh thích nghe em rên".
" Thật đó". Tề Mạc Bạch tựa như sợ Ôn Oánh không tin lại cường điệu khẳng định một lần nữa, "Tiếng em rên dễ nghe lắm, bộ dáng cũng rất đẹp"
Tề Mạc Bạch nhịn không được ôm chặt Ôn Oánh vào lòng hơn, đôi môi lại dán lên môi đỏ ướŧ áŧ của Ôn Iánh mà hôn, đầu lưỡi linh hoạt cạy ra khớp hàm của Ôn Oánh, ngựa quen đường cũ tung hoành ngang dọc trong khuôn miệng của cô mà mυ'ŧ lấy mật ngọt, cangd chẳng khách khí mà dây dưa với lưỡi của cô.
Ôn Oánh bị anh hôn đến nhũn cả người ra, sắp hòa tab thành một bãi nước, tiếng rên cũng chẳng ngăn nổi mà phát ra "Ư... A... Mạc Bạch... "
“Nóng quá……”