Ngàn Vạn Lần Đừng Sắm Vai Phản Diện Tà Ác

Quyển 1 - Chương 11: Gà con bị bắt nạt học đường

Dương Diệp đang ngồi ở đối diện ăn uống thoả thích, thấy cậu lại bắt đầu bị sự tiêu cực bao phủ, lập tức mắng: "Sao lại thế này? Có phải mày lại muốn nằm dưới đất ăn cơm? Nhà họ Phủ cho mày miếng cơm đã là không tồi, mày còn kén cá chọn canh, thật không biết tốt xấu!"

"Nhưng mà..." Cậu cúi đầu, run run rẩy rẩy nói, "Nhưng mà em, em hức hức... Em no quá... Buổi trưa đã ăn rất nhiều rồi, em thật sự không ăn được nữa.. hức hức hức..."

Dương Diệp nhìn đôi mắt đỏ bừng như mắt thỏ của cậu, cái mũi cũng hồng hồng cùng với dáng vẻ uỷ khuất, nhất thời không nhịn được - cười thành tiếng.

Lúc này, anh cũng coi như được trải nghiệm một chút lạc thú khi bắt nạt nam chính. Với lại nam chính hiện tại có vẻ ngoài mềm mại đáng yêu, thật đúng là ghẹo rất vui. Anh đều muốn chụp ảnh lưu niệm, chờ khi đối phương hắc hoá trở về lại lấy ra để cười nhạo cậu, nhất định sẽ đặc biệt thú vị.

Nghĩ vậy, anh sai người hầu bên cạnh chụp vài tấm, thuận tiện quay lại video.

Phủ Tinh Lan thấy anh thế mà còn quay video, quả thực giống như ném một nắm muối biển lên vết thương lòng non nớt, cậu mạnh tay lau đi những giọt nước mắt thương tâm, tức muốn hộc máu hờn dỗi lên án: "Em thật sự không muốn ăn nữa hức... Bụng đau lắm, buổi trưa vừa mới ăn xong, đi học cũng, ợ! Cũng thật khó chịu hức... Giáo viên nói cái gì, cái gì cũng nghe không hiểu... Em không muốn học nhiều như vậy, nhiều lớp quá hức hức, không muốn, ợ! Ăn nhiều cơm...."

Cậu khóc đến mức trông thương vô cùng, Dương Diệp rất có hứng thú nhìn, tuỳ hứng phát tiết cảm xúc là điều từ trước đến nay cậu chưa từng làm. Đau khổ sẽ khóc, không vui sẽ uỷ khuất oán trách, đây mới là dáng vẻ mà đứa trẻ nên có.

Mặc dù chưa có đối tượng yêu đương nhưng tuổi của Dương Diệp ở trong hiện thức đã đủ để làm cha mẹ, mấy ngày nay anh ăn ở cùng Phủ Tinh Lan, nhiều ít gì cũng nảy sinh cảm giác đang nuôi nấng một đứa bé.

"Hức hức... anh, ợ! Anh đánh em đi, em thật sự, ợ! Thật sự không ăn được nữa...."

Cậu khóc đến mức ợ cả lên, tuy nhìn qua vô cùng đáng thương, nhưng khí sắc, trạng thái khi Dương Diệp lần đầu tiên nhìn thấy cậu đã hoàn toàn thay đổi. Cậu ăn mặc quần áo sạch sẽ tươm tất, sắc mặt cũng hồng hào không ít, trên người tuy rằng chưa mập lên nhưng cũng đã không còn dáng vẻ ốm yếu như lúc trước.

Cậu có gương mặt tinh xảo xinh đẹp với mái tóc nâu và đôi mắt màu hổ phách, kiểu dáng ăn mặc hào phóng, quần áo có giá trị xa xỉ, tựa như hoàng tử nhỏ trong truyện cổ tích, mặc dù vị hoàng tử này rất hay khóc sướt mướt.

Dương Diệp cảm thấy đều sắp nuôi đến suôn sẻ, nếu không muốn ăn, bị ép ăn sẽ dẫn đến bệnh kén ăn cũng không tốt, liền hung tợn quát lớn: "Câm miệng! Khóc lóc cái gì? Ồn muốn chết!"

Phủ Tinh Lan lập tức bẹp miệng, đồng thời thế nào cũng không chịu ăn lấy một miếng.

Dương Diệp mắng: "Nếu không phải cha sắp về, mấy thứ này làm sao đến lượt con chó là mày ăn! Nhìn thấy người là thấy phiền, cút đi!"

Phủ Tinh Lan lập tức buông dao nĩa, nhanh như chớp chạy mất hút.

Chẳng qua đứa nhỏ dù đã được ăn no căng nhưng đói cũng rất nhanh, Dương Diệp phân phó người hầu buổi tối chuẩn bị chút đồ ăn đưa cho Phủ Tinh Lan, theo thường lệ dặn dò không được nói là anh phân phó.

Từ đó về sau Dương Diệp không còn ép Phủ Tinh Lan ăn nữa, ở trên bàn cơm cũng toàn làm lơ cậu, mới đầu Phủ Tinh Lan còn nơm nớp lo sợ, sau cũng thành thói quen. Rất nhanh cơ thể cậu do được ăn uống đủ chất cao lớn, khỏe mạnh thêm không ít, cuối cùng mọi chuyện cũng đi vào quỹ đạo.

Cha của Phủ Trí Kiệt, gia chủ của nhà họ Phủ cuối cùng vẫn không trở về, ông chỉ thông qua thiết bị thực tế ảo, nhìn cho có lệ một chút rồi coi như xong việc.

Dương Diệp sớm biết sẽ như thế cho nên nội tâm cũng không gợn sóng, nhưng khi vào vai Phủ Trí Kiệt anh lại nổi trận lôi đình, dốc hết sức ở trong sân nhà đại náo một lúc, nháo đến gà bay chó sủa, không được yên bình.

Nếu là trước đây những trường hợp như này không thể thiếu việc ngược đãi Phủ Tinh Lan để trợ hứng, chẳng qua anh giả vờ mình đã mất đi hứng thú với Phủ Tinh Lan, lười đến chỉnh cậu.

Phủ Tinh Lan thấy anh đáng sợ như vậy, tự nhiên sẽ thật cẩn thận đường vòng, điều này cũng rất đúng ý Dương Diệp.

Yên bình vượt qua kỳ nghỉ hè, nghênh đón ngày khai giảng. Trường Phủ Trí Kiệt theo học là trường quý tộc, về sau Phủ Tinh Lan cũng được chuyển vào cùng trường với Phủ Trí Kiệt, Phủ Trí Kiệt học cao trung còn Phủ Tinh Lan học sơ trung.

*Cao trung, sơ trung giống bên mình là THPT với THCS ý

Cuộc sống ở trường của Phủ Tinh Lan cũng không được yên bình, cậu lớn lên quá nhỏ gầy, ở trong kịch bản tuy là nhị thiếu gia của nhà họ Phủ, nhưng tất cả mọi người ai cũng biết cậu là con riêng, cho nên rất xem thường cậu, ở trong trường học vẫn luôn bị bắt nạt.

Đương nhiên sau khi thành niên Phủ Tinh Lan sẽ trả thù, chẳng qua hiện tại bị đánh cũng rất tội.

Sơ trung và cao trung đều ở cùng một khu, vì vậy tài xế đưa đón hai anh em cùng nhau.

Phủ Trí Kiệt ở trong trường có bối cảnh rất tốt, vóc người lại cao lớn, cá tính trương dương, xung quanh là con nhà giàu, đám hồ bằng cẩu hữu ngưu tầm ngưu mã tầm mã, đều nguyện ý nịnh nọt gã, ỷ vào gia thế mà làm xằng làm bậy, nhóm của bọn họ có thể coi như khối u ác tính của trường học.

*Trương dương: Tính thích phô trương, thích khoe khoang, khoe mẽ. // *Ngưu tầm ngưu mã tầm mã: Ý nói đám xấu xa thường chơi chung với nhau.

Khi còn đi học Dương Diệp cũng không ít lần đánh nhau, đối với cuộc sống giáo bá này anh thích nghi rất nhanh, thuận lợi một lần nữa thích ứng với cuộc sống vườn trường.

Cho dù anh và Phủ Tinh Lan cùng nhau đi học nhưng cũng rất ít nói chuyện, anh không có hứng thú gây chuyện với đứa nhỏ, Phủ Tinh Lan cũng không dám nói chuyện với anh.

Một tuần sau ngày nọ, Phủ Tinh Lan không ra cổng đúng giờ để về nhà. Từ trong xương cốt cậu vẫn sợ hãi Phủ Trí Kiệt, cho nên không bao giờ dám ra trễ.

Nếu là trước đây Phủ Trí Kiệt khẳng định sẽ nắm cậu lại trực tiếp ra lệnh cho tài xế lái xe về nhà, thậm chí đợi đến khi cậu về sẽ dạy bảo một phen.

Chẳng qua Dương Diệp không kiên nhẫn như vậy, nếu về nhà còn muốn trừng phạt thì chẳng khác gì cho mình tăng ca? Còn không bằng hiện tại một bước đúng chỗ. Đợi lát nữa vẫn không thấy cậu ra, anh sẽ trực tiếp đến khu sơ trung, dù sao cũng chỉ mất năm phút đi bộ.

Anh rất nhanh đã tìm tới lớp của Phủ Tinh Lan, không chút nào ngoài ý muốn nhìn thấy cậu đang bị mấy đứa nhỏ cùng tuổi còn cao hơn một cái đầu vây quanh, bọn họ cười nhạo cậu là con riêng, là tạp chủng, cũng cười chê cậu cái gì cũng không hiểu là đồ quê mùa. Mà Phủ Tinh Lan khi bị bắt nạt lại giống như cái túi để trút giận, không rên một tiếng mặc bọn họ khi dễ.

Dương Diệp nhíu mày cảm thấy không vui, nhưng anh biết đây đều là chuyện trước khi nam chính hắc hóa nhất định phải trải qua.

Anh ở cửa lớp đợi một lát, nội dung bắt nạt bên trong đã lên đến mức chân tay xổ đẩy, anh biết lúc này Phủ Tinh Lan không thể chịu bất kỳ vết thương nào, dù sao việc bị Phủ Trí Kiệt ngược đãi đã quá nhiều, một chút đánh mắng công kích nho nhỏ này đúng là gặp phải sư phụ.

Chẳng qua dây dưa dây cà cũng thực khiến người chờ đến mức mất kiên nhẫn, Dương Diệp một cước đạp thẳng vào cửa!

"Phanh!" Một tiếng vang lớn, mấy đứa nhóc choai choai trong phòng lập tức dừng động tác trên tay nhìn lại đây.

Dương Diệp so với bọn họ lớn tuổi hơn, vóc dáng cũng cao to, trên mặt còn mang theo sự không kiên nhẫn, chất vấn nói: "Đã xong chưa? Chậm muốn chết!"

Những đứa nhóc này kinh hãi không thôi khi nhìn thấy giáo bá khét tiếng của trường, ngay lập tức thu lại vẻ hung dữ vừa mới thể hiện trước mặt Phủ Tinh Lan, nhát gan như bầy cút nhỏ, câm lặng như ve sầu mùa đông.

Phủ Tinh Lan ngơ ngác nhìn anh, quần áo của cậu bị xé rách, cũng không có chuyện gì nghiêm trọng.

"Còn đứng ngốc ở đấy làm gì?" Dương Diệp lạnh lùng nói, "Còn chưa chết thì lại đây, về nhà."

Phủ Tinh Lan thoát khỏi đám người, chạy chậm đến trước mặt anh, Dương Diệp túm lấy cổ áo cậu gần như nhấc bổng cả người lên, hung tợn uy hϊếp nói: "Còn dám để tao chờ, mày nhất định phải chết!"

Anh thô bạo ném Phủ Tinh Lan xuống đất, sải bước rời đi, Phủ Tinh Lan lập tức bò dậy, nghiêng ngả lảo đảo chạy theo sau.

Cậu vốn đã nhỏ gầy, phải cố lắm mới đuổi được Dương Diệp, nhưng cậu không hề oán hận. Cậu không thể tin được thế mà Phủ Trí Kiệt lại đi tìm mình, cậu cho rằng đối phương sẽ không quan tâm cậu, thậm chí còn có thể bị đánh sau khi trở về nhà.

Nhưng Phủ Trí Kiệt lại không đánh cậu, còn giúp cậu giải vây, Phủ Tinh Lan cũng không phải đứa ngốc. Tuy rằng Phủ Trí Kiệt làm lơ cậu, nhưng không hề đánh cậu nữa. Mặc dù ép cậu ăn cơm, lại không ném cậu một mình trong phòng tối, càng không sửa lại cách xưng hô "anh trai".

Trong lòng Phủ Tinh Lan vừa bất ngờ vừa sốc, một ý nghĩ mà ngay cả cậu cũng không dám tin hiện lên trong đầu: Chẳng lẽ Phủ Trí Kiệt đã chấp nhận người em trai này?