Dương Diệp không thể cho cậu sự ấm áp hay quan tâm như người thân, không có cách nào ôm lấy cậu mà an ủi, lại không biết rằng sau khi Phủ Tinh Lan tỉnh lại trong lòng cậu vô cùng kinh ngạc: Mình đã chạm vào người anh trai tàn bạo mà không bị đánh đập.
"Phiền chết đi được! Đồ vô dụng!" Dương Diệp thấy Phủ Tinh Lan đã bình tĩnh trở lại, ra vẻ không kiên nhẫn đẩy cậu ra, sau đó anh túm lấy cổ áo Phủ Tinh Lan lôi thẳng lên trên giường.
Giường lớn này đủ để cho năm sáu người ngủ, Dương Diệp giả vờ mình rất buồn ngủ, trực tiếp nằm lên giường nhắm mắt lại.
Khi Phủ Tinh Lan đã thấy có người ở bên cạnh, cậu không còn sợ hãi nữa, chỉ nhìn Dương Diệp, nhẹ nhàng hít hít cái mũi.
Dương Diệp nghĩ thầm, lúc này chỉ sợ Phủ Tinh Lan đã có chút Stockholm, mặc dù Phủ Trí Kiệt đối với cậu rất tệ, nhưng cũng là người duy nhất ở bên cậu. Cậu rõ ràng là bị Phủ Trí Kiệt tra tấn nên mới mắc chứng sợ hãi giam cầm, nhưng điều châm chọc là, người sống duy nhất ở bên cạnh có thể làm hoà hoãn bệnh tình cũng chỉ có mình Phủ Trí Kiệt, cậu chỉ có thể bị bắt dựa vào tên cặn bã đáng chết này.
Ngay cả khi bị sỉ nhục là chó, phải thể ngủ ở trên mặt đất, ăn cơm thừa canh cặn, cậu cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chịu đựng khuất nhục, hoặc thậm chí lừa gạt bản thân để hưởng thụ điều này.
Thật đáng thương, cũng thật đáng buồn.
Hiện tại cậu có bao nhiêu ỷ lại vào tên đầu sỏ gây tội Phủ Trí Kiệt, về sau thức tỉnh hắc hoá sẽ hận Phủ Trí Kiệt bấy nhiêu, thậm chí sẽ cảm thấy vô cùng ghê tởm với cuộc sống lúc trước của mình.
Anh nghĩ một lát sau đó nhanh chóng chìm vào "giấc ngủ", giấc ngủ trong trò chơi kỳ thật cũng không được xem như giấc ngủ, những thứ không quan trọng đều sẽ bị lược bỏ, nhảy qua, ở giai đoạn bị tỉnh lược trừ phi cốt truyện có gì đó kích phát, bằng không cũng sẽ không "đánh thức" người chơi.
Vì vậy, Dương Diệp cũng đã "ngủ say" với nhịp thở đều đều.
Phủ Tinh Lan nhìn anh trai ngủ say ở bên cạnh, lúc này mới dùng sức hít hít cái mũi.
Cậu mơ hồ cảm thấy hôm nay Phủ Trí Kiệt có chút kỳ quái, buổi sáng nay đánh cậu một phát sau đó giống như có việc gì đột xuất, chỉ ở trong phòng của mình không đi ra ngoài.
Hôm nay cậu đã làm rất nhiều điều đáng bị đánh, nhưng chân chính rơi xuống trên người cư nhiên cũng chỉ có mấy roi.
Quá kỳ quái, nhưng nếu, mỗi này anh đều kỳ quái như vậy thì tốt rồi.
_
Dương Diệp làm ra vẻ lo lắng khi cha trở về, không tiếp tục "trừng phạt" Phủ Tinh Lan nữa, cũng không nhục nhã cậu để tìm niềm vui, xem như mở ra hình thức dùng bạo lực lạnh nhạt, cả ngày đều làm như không thấy cậu.
Lúc đầu Phủ Tinh Lan đối với sự làm lơ của anh hoảng sợ không thôi, tổng cảm thấy có hình phạt khủng bố nào đang chờ đợi cậu, sau lại phát hiện Phủ Trí Kiệt dường như đã hoàn toàn mất đi hứng thú với cậu, và tất nhiên điều đó cũng khiến cậu rất vui mừng, rốt cuộc làm gì có ai thích vô duyên vô cớ bị người khác bắt nạt, mắng mỏ và đánh đập suốt ngày chứ.
Nhưng ngay cả khi đã khá hơn trước rất nhiều, cuộc sống của Phủ Tinh Lan cũng không được tốt như vậy, cậu còn phải học các loại lễ nghi, nghệ thuật, sở thích, việc học tập càng không nói chơi.
Đây đều là những thứ con nhà danh môn vọng tộc bắt buộc phải học, Phủ Trí Kiệt từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, những kỹ năng cần thiết vẫn phải có. Nhưng Phủ Tinh Lan từ nhỏ đã lớn lên ở cô nhi viện, và chỉ được giáo dục những điều cơ bản, ăn mặc, chi phí, lễ nghi, thói quen cũng đều là thứ bình dân, vì thế Phủ Trí Kiệt và nhóm hồ bằng cẩu hữu của gã vẫn luôn khinh thường cậu.
* 狐朋狗友 Hồ bằng cẩu hữu: bạn bè chuyên cùng nhau làm chuyện càn quấy, xấu xa.
Tuy nhiên, Dương Diệp không quan tâm đến điều này, Phủ Tinh Lan còn nhỏ như vậy, vốn nên học tập nhiều hơn, một đứa trẻ dù học bất cứ thứ gì cũng không uổng phí chút nào. Huống hồ ở trong bối cảnh của kịch bản, nam chính Phủ Tinh Lan thông tuệ hơn người, nghĩa là giá trị nhan sắc cũng ngang với chỉ số thông minh, về sau hắc hoá còn muốn lật đổ toàn bộ nhà họ Phủ đấy.
Trước đây, việc học của Phủ Tinh Lan đều bị Phủ Trí Kiệt làm chậm trễ, nền tảng lại kém, bây giờ cũng chỉ có thể đốt cháy giai đoạn.
Sau khi bị học tập làm choáng ngợp, thần chí cậu nhất thời có chút hoảng hốt, những tri thức bên trong đầu khiến cậu mơ mơ màng màng, ngay cả đi đường đều có chút run rẩy, như một con gà con bị choáng váng.
Tới giờ ăn cơm còn bị Dương Diệp ấn đầu ép ăn, ăn đến nỗi mỗi bữa đều giống như cá chết trắng bụng. Mỗi tối khi ăn xong còn phải uống thuốc dạ dày sau đó cuộn tròn ở trên giường Phủ Trí Kiệt ngủ, với cậu mà nói cho dù không cần ngủ ở trên mặt đất, đó cũng chẳng qua là con chó được chủ nhân cho phép lên giường ngủ, cậu vẫn như cũ thành thật cuộn tròn ở góc giường, không mảy may dám quấy rầy Dương Diệp.
Không khác gì một con gà con bị nhồi nhét ép ăn những giáo dục sinh hoạt tinh anh của một con vịt, đối với đứa nhỏ đang trong độ tuổi ham chơi mà nói, có thể gọi là một loại tra tấn khác.
Phủ Tinh Lan không chút nghi ngờ nào về sự chán ghét của người anh trai Phủ Trí Kiệt đối với mình, chỉ cho rằng anh đang đổi một loại phương pháp bắt nạt khác.
Những ngày áp lực như vậy kéo dài hơn nửa tháng, vào bữa tối ngày nọ trên bàn cơm, Phủ Tinh Lan thật sự không nhịn được nữa, nắm chặt dao nĩa trong tay chậm rãi cắt xuống miếng thịt trong đĩa, một giọt nước đột ngột rơi xuống hoà tan với nước thịt, sau đó là giọt thứ hai thứ ba, động tác của cậu càng ngày càng nặng nề.
____
23:38 ngủ ngon nhé các tình iu 🥹