Em Họ Hung Mãnh

Chương 15:

Chương 15:

Tô Chiến Vũ quỳ dưới sàn cả buổi vẫn không đứng lên được, hai đấm của Tả Hàng đánh chuẩn xác vào cùng một nơi, bên dưới mạng sườn, đã vậy, cái thụi của cùi chỏ, giờ cậu hít vào một hơi là có thể cảm nhận được từng cơn đau nhói.

Tả Hàng ngồi trên giường một lúc mới bình tĩnh lại được, phát hiện Tô Chiến Vũ vẫn đang nằm dưới sàn không động đậy, hắn do dự mấy giây rồi xuống giường, nhìn thấy thằng nhóc này đang ôm bụng, một tay chống đất.

“Đau không?” Tả Hàng đưa tay sờ lên gáy Tô Chiến Vũ, phát hiện trên tay toàn là mồ hôi.

“Anh được lắm,” Tô Chiến Vũ cắn răng hạ giọng nói một câu, chậm rãi ngồi dậy trên sàn, cậu không ngờ Tả Hàng lại khỏe tới vậy, đã vậy đánh còn chuẩn như thế, thật sự không phí công tập thể hình, “Không đau thì có mà là bị đánh chết rồi.”

“Đánh vào đâu rồi?” Tả Hàng tuy muốn đánh Tô Chiến Vũ, nhưng không muốn đánh nghiêm trọng thế.

“Gan,” Tô Chiến Vũ vẫn đang ấn bụng, suy nghĩ xong lại nói, “Có thể là lá lách, ôi, không phải là thận đấy chứ… không học giỏi sinh học.”

“Cậu nói chỗ nào chuẩn đi được không!” Tả Hàng gằn giọng vỗ một phát lên lưng nó.

“A,” Tô Chiến Vũ bị một phát vỗ này vỗ nằm luôn ra đất, “Giờ chuẩn rồi này, là lưng.”

“Lượn,” Tả Hàng nghe giọng điệu này của nó, hẳn là không có vấn đề gì, nên nằm trở về trên giường, cảm giác cổ tay hơi tê, chắc là mới vừa bị Tô Chiến Vũ đè lại, đã vậy mặt còn đau, hắn vẫn chưa nguôi được giận, ném gối xuống sàn, “Cậu ngủ sàn đi, mẹ nó như cắn phải xuân dược, cậu mà còn thế nữa là anh trở mặt thật đấy.”

Tô Chiến Vũ vỗ vỗ gối, nằm luôn dưới sàn, căn phòng này là sàn gỗ, hơi cứng, nhưng cũng tạm được.

Nằm một lúc, cậu nhớ ra một chuyện: “Anh.”

“Ừ.”

“Vừa nãy anh có phản ứng.”

“Lượn đi, không có phản ứng mới là lạ, người bình thường bị làm như thế thì phải có phản ứng.” Tả Hàng sửa lại quần, luôn cảm thấy phía dưới vẫn đang sót lại xúc cảm trên tay Tô Chiến Vũ, có cảm giác không nói rõ ràng được.

“Vậy à,” Tô Chiến Vũ cười, một lúc sau lại nói rất khẽ, “Anh, em xin lỗi.”

Tả Hàng thở dài: “Ngủ đi.”

Ngày hôm sau Tô Chiến Vũ tỉnh rất sớm, sàn nhà cộm làm cả đêm cậu ngủ không ngon, hơn năm giờ đã tỉnh lại. Cậu tiến tới bên giường nhìn thử, Tả Hàng đang cau mày, ngủ rất say, cậu nín thở, cẩn thận cúi đầu chạm nhẹ môi lên trán Tả Hàng, sau đó rón rén ra khỏi phòng ngủ.

Bác gái đã dậy, đang thay giày ngoài phòng khách, chuẩn bị đi tập thể dục buổi sáng.

“Dậy sớm thế làm gì, ngủ thêm một lúc đi,” Nhìn thấy cậu đi ra, bác gái đi tới xoa đầu cậu, “Vết thương lần trước lành chưa? Hôm qua bác quên cả nhìn.”

“Cũng gần rồi,” Tô Chiến Vũ kéo tay bác gái qua chạm lên vết thương, “Ngay đây, kết vảy rồi.”

“Chốc nữa bác mang đồ ăn sáng về cho hai đứa, ăn rồi hẵng đi.”

“Vâng, bác, cháu muốn ăn sủi cảo rán.”

“Được.”

Tô Chiến Vũ lúc rửa mặt vẫn cảm thấy bên dưới xương sườn đau, nhìn vào gương, phát hiện thấy một mảng tụ máu, cậu lấy ngón tay ấn lên, lông mày nhíu lại, Tả Hàng sao lại đấm mạnh thế!

May mà vừa nãy trong phòng khách không bật đèn, nếu như để cho bác gái thấy được, cậu cũng chẳng biết nên giải thích ra sao.

Rửa mặt xong, cậu trở vào phòng ngủ, cầm quần áo, mới mặc được nửa, giọng nói ngái ngủ của Tả Hàng vang lên từ phía sau: “Anh xem nào.”

“Xem cái gì?” Tô Chiến Vũ nhanh chóng kéo xong quần áo, quay đầu lại nhìn hắn.

“Xem đánh thành thế nào.” Tả Hàng ngáp một cái, ngồi dậy, vẫy vẫy tay với cậu.

“Anh nghĩ xem đánh thành được thế nào,” Tô Chiến Vũ cười, cắn răng nhịn đau, xoay thắt lưng, sau đó quay người đi về phía cửa, cậu không muốn để cho Tả Hàng nhìn thấy mảng máu bầm kia, “Không sao, giờ không thấy gì nữa rồi.”

Tả Hàng nhảy phát từ trên giường xuống, kéo cánh tay cậu lại, rồi hất áo cậu lên: “Đệt!”

“Đã nói là không sao mà,” Tô Chiến Vũ kéo áo xuống, “Bầm là bình thường, hết đau rồi, lúc huấn luyện va đập còn mạnh hơn thế này cũng chẳng sao mà, em có kinh nghiệm.”

Tả Hàng không nói gì, trong lòng hơi khó chịu, chuyện này vốn là Tô Chiến Vũ không đúng, sao giờ lại là Tô Chiến Vũ liên tục an ủi hắn, ngược lại thành ra như thể hắn có lỗi với thằng nhóc này?

Cho đến tận lúc hắn ngồi trong phòng làm việc nhìn máy tính gõ lạch cạch cả buổi, hắn vẫn không thể nghĩ rõ ràng được vấn đề này, chuyện này là thế nào!

Trang Bằng dùng lưng ghế va vào lưng hắn: “Tả, Hạ Hồng Tuyết cũng có ý với với chú đấy.”

Tả Hàng suýt nữa lại định hỏi Hạ Hồng Tuyết là ai, ngơ ngẩn một lúc mới nhớ ra là cô gái hôm qua: “À.”

“Vợ anh đưa số QQ với số điện thoại của chú cho cô ấy rồi, anh đoán chắc là con bé ngại, chỉ add QQ chú trước,” Trang Bằng cười rất vui vẻ, như thể chính gã được cô gái kia thích, “Chú lên QQ nhìn xem.”

Tả Hàng không có hứng thú gì với Hạ Hồng Tuyết trông như học sinh cấp ba, nhưng bởi vì trước đó đã nói coi như kết thêm người bạn, thêm vào Trang Bằng đang mặt mày quan tâm nhìn hắn, hắn đành phải mở QQ ra.

Đầu tiên là thấy ảnh chân dung Tô Chiến Vũ đang nhảy, hắn do dự xem không biết có nên mở ra không, Trang Bằng đang ở ngay bên cạnh, ngộ nhỡ bạn học Trần Như Nhộng lại nói gì đó liên quan tới đêm qua, hắn sẽ chẳng thể nào giải thích được.

“Ngây người cái gì!” Trang Bằng giục hắn.

Hắn chuyển con chuột tới tới biểu tượng QQ, có một tin tức của hệ thống, cho nên chọn cái này.

“Cornetto muốn nhảy lầu, chính là cô ấy.” Trang Bằng vỗ vai hắn, như thể vừa hoàn thành xong nhiệm vụ, nhìn hắn ấn xác nhận kết bạn, giờ mới quay người về lại trước máy tính mình làm việc.

Tả Hàng không định xem tình hình của kem muốn nhảy lầu, chắc chắn Trang Bằng không ẩn núp sau lưng nữa, hắn mới đầu tiên là mở ra khung chat với Trần Như Nhộng trước.

“Anh, chuyện hôm qua, em xin lỗi.

Tối nay em không về, có việc.”

Chỉ có hai câu như vậy, khoảng cách thời gian giữa hai câu là khoảng mười phút, Tả Hàng hơi sững sờ nhìn ảnh chân dung, đã đen, hắn thử gửi lại một tin, chuyện gì? Ở ký túc xá à?

Đợi cả buổi không thấy được trả lời, có vẻ Trần Như Nhộng đã off.

Hắn nhíu mày, đây là chuyện gì?

Tô Chiến Vũ là ngại ngùng thật, thằng nhóc này còn có thứ cảm xúc ngại ngùng này kia.

Lại có tin nhắn tới, Tả Hàng mở ra xem, là của Cornetto muốn nhảy lầu.

Cornetto muốn nhảy lầu: 【 mặt cười 】Hi

Tả Hàng (Công tác): Chào buổi sáng

Cornetto muốn nhảy lầu: Anh biết em là ai không, hôm qua hai chúng ta có gặp ở trung tâm thương mại, em là đồng nghiệp của chị Đường Kỳ.

Tả Hàng (Công tác): Anh có nhớ.

Cornetto muốn nhảy lầu: Cứ add anh luôn thế này hơi ngại thật, haha

Tả Hàng (Công tác): Không sao, mặt to dễ nuôi

Cornetto muốn nhảy lầu: Anh hài hước quá

Tả Hàng (Công tác): Em cũng biết đùa quá

Tả Hàng vừa gõ code vừa thi thoảng lại nói một câu với Hạ Hồng Tuyết, hắn nhận ra cô gái này rất biết nói chuyện, chỉ là hơi ngốc, vậy mà không phát hiện buổi gặp gỡ tình cờ hôm đó không phải là gặp gỡ tình cờ bình thường.

Đến trưa, Hạ Hồng Tuyết cuối cùng cũng vì phải đi ăn cơm mà kết thúc cuộc nói chuyện tào lao này, Tả Hàng không nói ra được cảm giác gì cả, thu hoạch duy nhất là biết cô gái này cũng chơi game, chỉ có điều không cùng server với hắn, nghe giọng điệu có vẻ là chơi cũng giỏi.

Tả Hàng cảm thấy rất thần kỳ.

“Đang bị thương, đừng uống rượu?” Triệu Thần Tây ngồi đối diện Tô Chiến Vũ đang cầm cánh gà nướng gặm, Tô Chiến Vũ cởi trần, bên dưới mạng sườn trái là một mảng tím bầm.

“Tại sao?” Tô Chiến Vũ lấy lon bia uống một hớp, “Bia không sao đâu.”

“Tối nay không về nhà anh cậu thật à?” Triệu Thần Tây nhìn cậu.

“Ừ, hơi lúng túng,” Tô Chiến Vũ bóp lon bia phát ra tiếng, “Anh tôi chẳng bao giờ nói nặng gì, anh ấy càng như thế, tôi càng thấy lúng túng.”

“Cậu đúng là tiện,” Triệu Thần Tây nở nụ cười, nhấp một ngụm nước ngọt, cúi đầu gặm cánh gà, “Tôi nói chứ cậu cũng đúng là, nghẹn một tí thôi nghẹn chết được chắc, phải nhịn lại.”

“Nhìn thấy anh ấy là tôi không nhịn được,” Tô Chiến Vũ hơi buồn bực, theo lí, cậu không phải người chạm vào cái đã như thế, nhưng cứ đối mặt với Tả Hàng là không khống chế được mình.

“Như tôi thấy cậu là không nhịn lại được thôi.”

“Ngừng ngừng, ngã xuống sông đi anh.”Tô Chiến Vũ cười, từ sự kiện ngã xuống sông lần trước, Triệu Thần Tây không còn quấn lấy cậu nữa, cậu cũng không thể kể những chuyện này với ai, cũng chỉ có mình Triệu Thần Tây là có thể không hề kiêng dè gì mà tán gẫu một phen.

“Sau này nhịn lại đi, một lần hai lần thì không sao, nhiều lần rồi có khi anh cậu mặc kệ cậu luôn, đến lúc đó cậu cũng chỉ có thể đến khóc với tôi.”

Nếu như bỏ đi quan hệ không rõ giữa mình và Triệu Thần Tây trước đó, Tô Chiến Vũ vẫn cảm thấy thằng nhóc này là một người bạn đến nơi đến chốn, ít nhất lúc tán gẫu với anh ta sẽ không thấy phiền, lúc nên tiếp lời thì sẽ tiếp, còn lúc không cần nói gì anh ta nhất định có thể giữ yên lặng.

Tô Chiến Vũ và anh ta ngồi ở quán thịt nướng ngoài cổng sau trường tới nửa đêm, dưới đất bên cạnh chân chất đầy lon bia, cậu kể hết chuyện từ nhỏ tới lớn với Tả Hàng ra, cảm giác trong lòng khoan khoái hơn không ít.

“Cậu chưa kể những chuyện này với ai bao giờ đúng không,” Triệu Thần Tây thở dài, “Vẫn luôn cảm thấy cậu không tim không phổi.”

“Nói thật, nếu không ở cùng với anh tôi thì tôi căn bản cũng sẽ không nghĩ gì đâu, bình thường tôi cũng không hay nghĩ tới anh ấy,” Tô Chiến Vũ dựa ra ghế, vỗ ngực, “Chỉ đặt ở đây.”

“Cậu sến sẩm vừa thôi,” Triệu Thần Tây cười, “Hỏi cậu chuyện này, trước đây cậu đã từng có gì với người khác chưa?”

“Có cái gì, lên giường?” Tô Chiến Vũ quơ lon bia trong tay, ngửa cổ uống nốt một ngụm bia cuối cùng, “Anh nói xem.”

“Chắc phải có rồi,” Triệu Thần Tây đá mấy cái lon dưới chân, “Trông cậu cũng chẳng phải thiếu niên ngây thơ gì… Uống đủ rồi đấy nhỉ, về ký túc xá à?”

Tô Chiến Vũ và Triệu Thần Tây chậm rãi đi bộ vào trong ký túc xá, trong trường rất yên ắng, đèn đường trên con đường nhỏ đều chốc sáng chốc tối, nhìn như đang dọa ma.

Lúc sắp tới dưới tầng ký túc xá, Tô Chiến Vũ mới đột nhiên dừng bước, dựa lên thân cây bên cạnh: “Đệt, giờ này về chắc phải leo ống nước nhỉ?”

“Đúng,” Triệu Thần Tây cười, “Có khi còn chẳng leo vào được, lần trước họp không phải nói không cho leo à, cửa sổ cũng bị khóa lại hết.”

“Tôi uống quên mất chuyện này thì thôi, anh cả tối toàn uống hồng trà lạnh mà còn chẳng nhớ…”

“Coi như đi dạo thôi.”

“Dạo cái con khỉ,” Tô Chiến Vũ nhìn qua bốn phía, “Quay lại uống tiếp đi, cũng chẳng có chỗ nào để ngồi.”

“Không thì…” Triệu Thần Tây ở trong bóng tối nhìn cậu, đột nhiên nhích lại gần, một tay vòng qua thắt lưng cậu, một tay khác đặt bên dưới, “Đến chỗ tôi đi.”

Động tác trên tay Triệu Thần Tây rất nhẹ nhàng, xoa nắn kɧıêυ ҡɧí©ɧ đều rất đúng chỗ, Tô Chiến Vũ dựa lên thân cây không động đậy, dù cậu không có hứng thú gì với Triệu Thần Tây, nhưng cậu không thể không thừa nhận, trêu chọc thế này làm cậu khá tận hưởng.

Bộ phận bị Triệu Thần Tây không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ rất nhanh đã có phản ứng, bởi vì mặc quần bò, chạm vào hơi khó chịu, cậu nhíu mày, Triệu Thần Tây hơi do dự, tay đang ôm lấy thắt lưng cậu trượt vào bên trong áo, nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng cậu, sau đó thử bắt đầu tháo thắt lưng.

Ngay lúc tay Triệu Thần Tây len vào trong quần, lướt xuống bụng dưới, Tô Chiến Vũ đè tay anh ta lại: “Đừng.”

“Định lực không tệ.” Triệu Thần Tây cười, rút tay ra.

“Đây là đang ở ven đường trong trường đấy, đại ca,” Tô Chiến Vũ đẩy anh ta ra, cúi đầu cài thắt lưng, đi theo con đường ra ngoài trường học, “Anh cũng không sợ có ai nhìn thấy à.”

Triệu Thần Tây đi theo sau cậu: “Ý cậu là nếu không phải đang ở ven đường, cậu sẽ theo?”

“Triệu ca,” Tô Chiến Vũ dừng bước, xoay người lại nhìn anh ta, “Tôi nói cho anh một câu thật lòng, tôi không phải người đặc biệt có định lực đâu, nếu như anh muốn lên giường với tôi, không ngại chuyện tôi coi anh thành anh tôi, vậy giờ hai chúng ta đến chỗ anh.”

“Mẹ kiếp,” Triệu Thần Tây hơi sững lại, đẩy cậu một cái, “Tôi không ti tiện như thế.”

“Không chắc.” Tô Chiến Vũ cười, quay đầu tiếp tục đi ra ngoài trường học, “Nếu anh không muốn uống rượu, vậy chúng ta đi chơi điện tử, hay là ra quán net?”

“Ai…” Triệu Thần Tây chậm rãi đi theo cậu, ngáp một cái, “Đi điện tử đi, quán net chả có gì hay, tôi cũng không chơi game.”

Đại sảnh trong trung tâm trò chơi vào giờ này vẫn có không ít người, Tô Chiến Vũ cầm một đống xu đặt trong tay Triệu Thần Tây: “Anh chơi trò gì?”

“Bắt cá.” Triệu Thần Tây lại ngáp cái nữa, thật ra anh ta buồn ngủ lắm rồi, nhưng vì là Tô Chiến Vũ, anh ta mới quyết gắng tới cùng, phải người khác anh ta đã về ngủ từ lâu.

*không hiểu sao tự nhiên thấy cái chữ quyết kia nó vô lí lắm luôn, như kiểu đánh sai ấy.

“Đánh trống đi.” Tô Chiến Vũ suy nghĩ, kéo Triệu Thần Tây đi.

“Tự cậu đánh đi, tôi bắt cá, buồn ngủ lắm rồi tôi không muốn đứng nữa, còn giương nanh múa vuốt nữa…” Triệu Thần Tây hơi bất đắc dĩ, lẩm bẩm lải nhải phía sau cậu.

Tô Chiến Vũ đi mấy bước thì dừng lại, hai máy Taiko Master đều đang có người chơi, bên cạnh còn có mấy người đứng xung quanh nhìn.

Máy bên phải là một cô gái, đánh cực kỳ hăng say, mặt đỏ bừng.

Tô Chiến Vũ rất kinh ngạc, một đứa con gái như Thang Hiểu vậy mà hơn nửa đêm không về ký túc xá lại chơi ở đây.

“Làm sao thế?” Triệu Thần Tây thấy cậu đứng im, nhìn sang bên kia, nhưng không nhìn ra được vì sao.

Thang Hiểu đánh xong một bài, cô nàng hơi đắc ý ném dùi trống đi, ngoảnh mặt về bên này.

Tô Chiến Vũ nhanh chóng quay người lại, đẩy Triệu Thần Tây đi: “Đi đi, tôi đi bắt cá với anh.”

“Người ta nhìn thấy cậu rồi.” Triệu Thần Tây lùi lại mấy bước, nhìn ra được Tô Chiến Vũ muốn tránh cô gái kia, nhưng ánh mắt của con gái người ta đã quét tới, nhìn chăm chú vào gáy cậu.

“Tôi không thấy cô ấy là được.” Tô Chiến Vũ không dừng bước, nhào tới ngồi xuống cạnh máy bắt cá.

“Cậu bị ngốc à, cô ta sẽ không tới chắc?” Triệu Thần Tây cười.

Tô Chiến Vũ không để ý tới anh ta, cũng không quay đầu lại, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình.

Có người ngồi xuống bên cạnh cậu, đưa tay gõ lên màn hình trước mặt: “Này, thần tượng.”

Tô Chiến Vũ buồn bực quay đầu lại nhìn Thang Hiểu đang tươi cười: “Cậu đúng là không thấy chán nhỉ…”

*máy Taiko Master đánh trống: