Em Họ Hung Mãnh

Chương 14:

Chương 14:

Tả Hàng lâu lắm rồi không ăn sủi cảo, bữa sủi cảo này hắn ăn thả cửa tới mức no căng bụng, lúc dọn bàn còn cảm giác không thể nào khom lưng được.

“Cả nhà trò chuyện đi, để mẹ rửa bát,” Mẹ vừa thấy Tả Hàng muốn dọn, đã nhanh chóng cản, nếu nói Tả Hàng sao lại không biết làm việc nhà, phân nửa đều do mẹ, nhưng nếu thấy Tả Hàng muốn động tay vào, mẹ lại không nhịn được muốn ngăn lại.

“Con hoạt động một lúc, ăn no.” Tả Hàng cầm bát đi vào bếp.

Tô Chiến Vũ đi phía sau, vừa thu dọn vừa nói chuyện với mẹ: “Bác, bác vừa chê trách anh cháu không biết làm việc, vừa không nỡ để anh ấy động tay vào, vậy phải làm sao?”

“Cháu cũng để xuống đi, bác chỉ nói vậy thôi, hai đứa động tay vào bác lại thực sự không yên tâm.”

“Đừng, xóa lời xóa lời,” Tô Chiến Vũ cười, thu dọn bát đũa còn lại bê vào bếp, “Bác nói là nói anh cháu.”

“Cậu chọn thực đơn à,” Tả Hàng đứng trong bếp nhìn Tô Chiến Vũ rửa bát, giúp cậu bỏ bát đã rửa sạch vào tủ, “Anh nhớ cậu không thích ăn thì là mà.”

Tô Chiến Vũ vừa nghe thấy câu này, nước mắt đã sắp rơi: “Anh, anh vẫn nhớ chuyện này à.”

“Nhớ chứ, có lần nào ăn Tết ăn sủi cảo thì là mà cậu động đũa vào đâu,” Tả Hàng cười, không phải chuyện gì hắn cũng không nhớ rõ, câu này của Tô Chiến Vũ nói như thể đầu óc hắn không dùng được nữa, “Mới vừa rồi cậu cũng không ăn bao nhiêu.”

“Không phải anh thích ăn à, em nghĩ bảo bác làm hai loại nhân thì phiền lắm.”

“Chiến Vũ,” Tả Hàng suy nghĩ, dựa vào bồn rửa bát, nhìn Tô Chiến Vũ, “Hôm nay bảo anh về ăn cơm, không phải ý của bác đúng không?”

“Hả?” Tay Tô Chiến Vũ đang cầm bát xối nước hơi dừng lại, bị phát hiện ra rồi?

“Nếu bác muốn gọi anh về ăn cơm, nhất định là sẽ báo cho anh từ hôm trước, làm sao lại gọi vào đúng giờ cơm được, là ý của cậu đúng không?” Tả Hàng hơi híp mắt lại, theo dõi mặt nó.

Tô Chiến Vũ thầm mắng mình một câu, đáng lẽ ra cậu nên báo cho Tả Hàng ngay sau khi nói chuyện điện thoại cho bác lúc sáng, thế nhưng lúc đó cậu lại rất muốn xem thử cô gái Tả Hàng gặp rốt cuộc trông thế nào…

Cho nên mới nói, cứ không dứt khoát, dề dà là dễ hỏng việc mà! Cô gái Tả Hàng gặp, mày còn đuổi theo tới xem làm cái rắm gì! Dù sao cứ dằn vặt cho anh ấy hỏng việc là xong rồi còn gì.

“Hôm nay gọi điện thoại hỏi thăm bác,” Tô Chiến Vũ cúi đầu tiếp tục rửa bát, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, còn phải giữ giọng bình tĩnh thản nhiên, “Bác bảo lâu lắm rồi không gặp anh, em nghe mới nghĩ chẳc chắn là bác nhớ anh, cho nên mới nói với bác tối về nhà ăn cơm.”

Tả Hàng không nói ngay, vẫn đang theo dõi mặt cậu, như thể đang nghĩ ngợi xem câu này là thật hay giả, qua cả buổi mới chậm rãi mở miệng ra hỏi một câu: “Cậu biết rõ tối nay anh có việc, sao còn chọn hôm nay?”

“Không thì anh nói đi, sao em lại chọn hôm nay.” Tô Chiến Vũ cảm thấy Tả Hàng trông thì tỉ mỉ, thật ra rất vô tư, mà không ngờ hắn lại thật sự có vẻ tỉ mỉ, cũng không biết nên trả lời thế nào, thả bát xuống bồn rửa bát, nhìn lại Tả Hàng như thể kɧıêυ ҡɧí©ɧ, mặc kệ đi, cùng lắm thì thừa nhận là cố ý!

“Cậu cũng hay đấy,” Tả Hàng cười, lấy bật lửa ra, châm điếu thuốc, “Anh biết rồi anh còn phải hỏi cậu làm gì?”

Tô Chiến Vũ cấp tốc phán đoán độ tin cậy của câu nói này của Tả Hàng, cảm giác không phải đang bẫy cậu nói ra, liền thở phào nhẹ nhõm, nói ra lý do mấy giây trước vừa nghĩ ra: “Em quên mất, lúc nhớ tới anh có việc thì đã nói ra mất rồi, nghĩ cả ngày cũng không biết nên giải thích thế nào với bác cả, đến chiều thực sự bó tay rồi mới gọi cho anh.”

“Đồng nghiệp giới thiệu cho anh một cô gái…” Tả Hàng ngậm thuốc lá nói rất tùy ý, “Vốn đã nói giả vờ vô tình gặp trong trung tâm thương mại sau đó cùng nhau ăn gì đó, bị cậu phá hỏng mất.”

Vô tình gặp? Cùng nhau ăn gì đó? Đóng phim thần tượng đấy à!

Tô Chiến Vũ hít một hơi, vừa định nhắc Tả Hàng anh mới vừa thất tình chưa được một tháng đâu, bên ngoài đã vọng vào tiếng của bác: “Tả Hàng! Tắt ngay thuốc cho mẹ!”

“Ở đây rồi mà còn ngửi thấy được?” Tả Hàng nhỏ giọng lầm bầm một câu rồi tắt thuốc, hô một câu ra ngoài, “Không phải con!”

“Bác, cháu không dám nữa!” Tô Chiến Vũ quay đầu lại, cũng hô một tiếng.

Tả Hàng vỗ vai nó, cậu em trai này rất có tự giác.

“Con đừng có bắt em con cấu kết,” Bố chẳng hề nể mặt hắn, “Chiến Vũ tới nhà mình từ trước tới giờ chưa bao giờ hút thuốc cả, con đừng có như hồi nhỏ, làm vỡ chậu hoa của bà ngoại lại đổ lên người nó.”

“Còn có chuyện này nữa?” Tả Hàng sững sờ, một thanh niên xuất sắc chính trực như hắn lại có thể làm ra chuyện vu oan giá họa như vậy?

“Ai…” Tô Chiến Vũ dựa vào bồn rửa bát cười ngặt nghẽo, “Vẫn là bác trai em hiểu anh.”

Tô Chiến Vũ không có cơ hội nói chuyện thất tình với Tả Hàng nữa, Tả Hàng chưa chờ cho cậu thu dọn xong đã đi ra ngoài.

Lúc cậu trở lại phòng khách, Tả Hàng đang ngồi cùng với bác gái trên một ghế sofa xem tivi, bác trai ngồi ở trên một ghế sofa khác. Chỗ cậu có thể chọn là, bên cạnh bác gái, bên cạnh Tả Hàng, và đối diện bác trai.

Cuối cùng, cậu quyết định đẩy ra ngồi bên cạnh bác gái, vốn là muốn đi thẳng tới ngồi cạnh Tả Hàng, nhưng lại sợ Tả Hàng khó chịu.

Nhưng cậu còn chưa kịp ngồi vững bên cạnh bác gái, đã bị đập một cái: “Sang chen với anh đi, trẻ con lớn xác cả người nóng bừng.”

Vừa khéo.

Tô Chiến Vũ nhảy dậy rất nhanh, đi vào chen bên cạnh Tả Hàng.

Ghế sofa không to, bác gái ngồi chính giữa, bên phải là Tả Hàng, thêm cậu chen vào, hai người dán nhau rất sát, xoay người cái có thể ngửi thấy mùi trên người Tả Hàng, cậu hưởng thụ dựa ra sau, trước lúc Tả Hàng né tránh, cậu phải hưởng thụ đàng hoàng một phen.

Có điều, Tả Hàng không hề động đậy, vẫn gác chân lên bàn dựa ra lưng ghế sofa nói tào lao câu có câu không với bác gái.

“Đổng Hoan với con giờ thế nào? Chẳng thấy con nhắc gì,” Vào lúc tâm trạng Tả Hàng đang không tệ, mẹ lại hỏi một câu như vậy, làm cho hắn lập tức ngã từ khung cảnh nói chuyện phiếm hòa thuận vui vẻ xuống đáy vực đau đớn vì bạn gái dùng cách không thể nào chấp nhận được chia tay với hắn.

“Nhắc tới cô ấy làm gì, cứ vậy thôi, có chuyện gì để nói đâu.” Tả Hàng trả lời một câu, mẹ rất vừa lòng về Đổng Hoan, hắn không muốn nói cho mẹ chuyện này bây giờ, mẹ kiểu gì cũng sẽ đào ra cặn khẽ từng chi tiết nhỏ của chuyện chia tay rồi mới bỏ qua, mà mấy chi tiết nhỏ này, hắn có bị đánh chết cũng không muốn để mẹ biết được.

Tô Chiến Vũ có thể cảm nhận được cả người Tả Hàng vì câu hỏi này của bác gái mà hơi cứng đờ, cậu lặng lẽ đưa tay tới sau lưng Tả Hàng, nhẹ nhàng nhéo một cái lên eo, vốn là muốn an ủi Tả Hàng, mà không ngờ Tả Hàng lại bất thình lình nhảy dậy khỏi sofa, lấy tay ôm eo nhảy ra giữa phòng khách.

Lòng Tô Chiến Vũ chìm xuống, này là định mắng luôn trước mặt bác trai bác gái?

Nhưng nhìn lại vẻ mặt Tả Hàng, lại không giống như là chuyện này.

“Con làm cái gì mà giật thon thót thế!” Bác gái bị dọa sợ hết hồn.

“Thằng nhóc này nhéo vào chỗ máu buồn của con.” Tả Hàng xoa eo, đi tới đạp lên đùi Tô Chiến Vũ.

“Người đã bao lớn rồi còn chơi trò trẻ con.” Bác gái nhéo tay Tô Chiến Vũ.

Tô Chiến Vũ cười ha ha mấy tiếng, không nói gì, từ nhỏ cậu đã không dám cù Tả Hàng, sợ Tả Hàng trở mặt. Cho nên phản ứng này của Tả Hàng, cậu cũng không chắc là thật hay chỉ là vì tránh né cậu thôi, nhìn từ vẻ mặt Tả Hàng cũng không nhìn ra được nguyên cớ gì.

Mãi tận tới đêm đi ngủ, vẻ mặt Tả Hàng vẫn như thường.

Trong nhà không có phòng trống, cho nên hai người bọn họ đều phải ngủ trong phòng ngủ cũ của Tả Hàng.

Tô Chiến Vũ nhìn Tả Hàng lưu loát cởϊ qυầи áo nhảy lên giường, đứng bên giường hơi do dự, nhưng cậu lại ngại nói ra rằng, em không ngủ giường đâu bớt cho đêm lại cứ muốn động tay động chân.

“Mau ngủ đi, mai anh phải dậy sớm nửa tiếng hơn bình thường,” Tả Hàng vươn mình quay mặt vào tường, ngáp một cái.

“Ừ.” Tô Chiến Vũ cởi sạch nhảy lên giường, nằm xuống bên cạnh hắn, nếu làm gì thật thì đừng trách em, Amen.

Tả Hàng vẫn như trước, nhịp thở đều đặn, chắc chẳng tốn mấy thời gian là ngủ mất. Tô Chiến Vũ lại hoàn toàn không buồn ngủ, bình thường một mình mình ngủ một giường, cậu chỉ lật gối một lần là có thể ngủ cho đất trời tăm tối, nhưng lúc bên cạnh có Tả Hàng lại khác, trong đầu cứ nghĩ ngợi tới những nội dung không lành mạnh.

Giường là giường đơn, hai người ngủ, người đều dính sát cạnh nhau, chảng cần làm gì cũng chạm vào được, Tả Hàng còn theo thói quen bấy lâu nay, cởi sạch chỉ còn quần trong, điều này càng khiến Tô Chiến Vũ có làm thế nào cũng không tĩnh tâm được.

Sau khi cậu lăn lộn một cách tự cho là rất nhẹ nhàng mấy phút, Tả Hàng cuối cũng cũng không nhịn được nữa: “Trên người cậu có bọ chét à, lăn qua lăn lại mãi không xong?”

“Anh,” Tô Chiến Vũ lại lật người lần nữa, quay mặt vào gáy Tả Hàng, “Anh có máu buồn thật à?”

“Đương nhiên, không có máu buồn mà anh nhảy lên cao được ba mét à.”

“Không phải vì tránh em à.”

“Tránh cậu làm gì, cậu còn có thể làm gì anh trước mặt bác nữa chắc.”

“Em chỉ muốn sờ lên người anh thôi, không phải muốn cù anh.” Tô Chiến Vũ không nhịn được, đưa tay đυ.ng một cái lên cánh tay Tả Hàng.

“Kỳ phát tình của cậu phải bao lâu?” Tả Hàng thở dài.

“Không biết nữa,” Tô Chiến Vũ cà cà lại gần bên cạnh, Tả Hàng không có phản ứng đặc biệt gì, điều này làm cậu to gan hơn, “Anh, em muốn ôm anh.”

“Nóng.”

“Chỉ năm phút thôi.”

Tả Hàng không nói gì, giọng điệu này của Tô Chiến Vũ làm cho hắn nhớ tới hồi bé, Cẩu Đản thường lẽo đẽo theo sau hắn, nói mà như khẩn cầu, “anh ơi, anh chơi cái này với em một lúc được không, anh ơi, anh chơi cái kia với em một lúc được không, chỉ năm phút thôi có được không.”

Hình như hắn chẳng chịu chơi với Cẩu Đản lần nào, giờ nghĩ lại, ánh mắt tội nghiệp của Cẩu Đản lúc đó làm hắn khá áy náy.

Cho nên lúc tay Tô Chiến Vũ từ sau lưng vòng tới ôm lấy hắn, hắn không động đậy, thế nhưng ngay sau đó, Tô Chiến Vũ đã dán nửa người lên lưng hắn, hắn dùng cùi chỏ đâm ra sau, “Cậu mau chóng tìm bạn trai đi, đừng có bỏ công sức vào người anh nữa.”

“Vừa ý anh mất rồi.” Giọng Tô Chiến Vũ hơi khàn, hơi thở phả vào gáy hắn, “Với lại, anh tìm bạn gái thôi cũng vất vả như thế, em tìm bạn trai khỏi nói càng khó khăn hơn.”

“Nhắc lại chuyện bạn gái nữa cẩn thận anh đánh cậu.” Tả Hàng vừa nghe tới chuyện này là phiền muộn.

“Đánh nhau với em thì anh không phải đối thủ của em đâu,” Tô Chiến Vũ khẽ cười, giữa người bình thường, Tả Hàng có thể coi là không tệ, mà nếu ra tay thật, mình thật sự không để vào mắt.

“Sinh viên thể thao thì ghê gớm lắm chắc.”

“Vẫn được.”

Tả Hàng không nói gì nữa, hai người im lặng một lúc, Tô Chiến Vũ cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình đang tăng lên, đầu cũng hơi cộm thêm một lúc nữa, Tả Hàng hẳn sẽ cảm nhận được phản ứng chỗ bên dưới người mình, nhưng cậu không muốn buông tay.

“Năm phút rồi đấy, nóng chết đi được rồi.” Tả Hàng hơi nhúc nhích, da hai người dán lên nhau đã bắt đầu đổ mồ hôi.

“Làm sao bây giờ.” Tô Chiến Vũ ghé vào tai hắn nói nhỏ một câu.

“Gì mà làm sao bây giờ, cậu ngủ qua đi.”

“Anh, em không kiềm chế được nữa,” Tô Chiến Vũ cắn một cái lên vành tai hắn, chưa chờ cho hắn phản ứng, tay đã trượt xuống bên dưới, phủ lên cách một lớp quần, nhẹ nhàng vuốt ve.

Cả người Tả Hàng đột nhiên căng lên, trong đầu nổ oành một tiếng, chuyện này không thể so sánh với lúc uống rượu mơ mơ màng màng được, dưới trạng thái hoàn toàn tỉnh táo bị em trai mình làm như thế, hắn suýt nữa ngất đi.

“Cậu điên rồi!” Tả Hàng nhanh chóng đẩy nó ra, muốn ngồi dậy, gan thằng nhóc này cũng hơi lớn quá rồi.

“Đúng là điên rồi!” Tô Chiến Vũ cảm giác mình đang nói thật, nếu cậu không điên thì tuyệt đối sẽ không dám cứ thế đè lại Tả Hàng đang chuẩn bị ngồi dậy lại xuống giường.

Tả Hàng dùng sức không nhẹ, nhưng lại không đề phòng, hắn hoàn toàn không ngờ Tô Chiến Vũ lại có thể đột nhiên mạnh bạo như vậy, ngây người có chốc đã bị đặt xuống bên dưới Tô Chiến Vũ, tay cũng bị ghìm chặt lại hai bên.

Hắn cử động, muốn xốc Tô Chiến Vũ từ trên người hắn xuống, mà không thành công, thằng nhóc này quỳ trên giường, sức cả người đều dồn xuống tay hắn.

“Cậu rốt cuộc định làm gì! Đệt!” Tả Hàng hạ giọng mắng một câu.

Tô Chiến Vũ không trả lời, cúi đầu hôn xuống môi hắn, đầu lưỡi mạnh mẽ đưa vào, muốn tách răng hắn ra.

Tả Hàng cảm thấy tóc mình đều sắp dựng hết lên, không chỉ có tóc, có khi là lông cả người đều dựng đứng, thêm chốc nữa có khi còn phun được ra lửa. Hắn cắn răng quay mặt đi, đầu lưỡi Tô Chiến Vũ có mang theo vị bạc hà nhàn nhạt, đây nếu như là cô gái nào đó, còn có thể xem như một nụ hôn không tệ, nhưng đáng tiếc người này là đàn ông, còn mẹ nó là em trai hắn.

Tả Hàng tránh được nụ hôn này, thế nhưng Tô Chiến Vũ cũng không hề bỏ cuộc, đưa tay lên nắm chặt lấy quai hàm hắn, đã vậy còn dùng sức, Tả Hàng cảm thấy mặt đau nhói, ngay trong giây lát hắn thả lỏng, Tô Chiến Vũ đã hôn xuống lần nữa, đưa đầu lưỡi vào trong miệng hắn.

Hắn bị Tô Chiến Vũ nắm lấy mặt như vậy, không thể không mở hé miệng tùy ý cho Tô Chiến Vũ liếʍ mυ'ŧ khuấy đảo, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt này làm hắn suýt nữa không thở hổn hển được.

Nhưng Tô Chiến Vũ không hề có ý định dừng lại, một tay khác đã cứ thế đưa vào trong quần hắn, xoa nhẹ hai cái rồi bắt đầu ve vuốt.

Tô Chiến Vũ chẳng hề dịu dàng, cảm giác trên tay cũng khác hoàn toàn với con gái, hơi thô ráp, vuốt ve hơi giống đánh nhau này làm hắn cảm thấy hơi đau, muốn tránh lại chẳng có chỗ để tránh, trong lúc thẫn thờ khϊếp sợ lại để cho thằng nhóc này tiếp tục vuốt ve thêm một lúc lâu, mãi tới tận lúc có kɧoáı ©ảʍ ân ẩn lan tới, hắn mới đột nhiên lấy lại tinh thần.

Tay đã không còn bị Tô Chiến Vũ khống chế nữa, Tả Hàng không nghĩ nhiều, đấm mạnh xuống phía dưới mạng sườn Tô Chiến Vũ.

Tô Chiến Vũ hít vào một hơi, lực trên tay rõ ràng thả lỏng đi, Tả Hàng nắm lấy cơ hội lại thêm một đấm vào cùng một chỗ nữa, rồi dùng cùi chỏ thụi vào, xốc Tô Chiến Vũ từ trên giường xuống thẳng dưới sàn.