Sáng sớm thứ bảy, Lục Kiều và Yến Khâu lên đường đến Cục quản lý tinh hà C1.
Cục quản lý tinh hà C1 nằm ở ngã ba của Đế chế Thiên hà và một quốc gia khác, và phải mất sáu hoặc bảy giờ bay.
Khi còn ở rất xa, Lục Kiều nhìn thấy một quả cầu sắt màu bạc trên bầu trời đầy sao xa xôi, đó là một trạm nghiên cứu nhân tạo, và tất cả mọi người từ Hệ thống trung tâm và Cục quản lý tinh hà C1 đều ở trong trạm nghiên cứu này.
Thủ tục tiến vào cũng không quá phức tạp, dữ liệu của Yến Khâu đã được nhập vào hệ thống trạm nghiên cứu, chỉ cần một tia sáng xanh quét qua người Yến Khâu, anh và Lục Kiều đã được cho vào.
Trạm nghiên cứu có tổng cộng bốn mươi tầng, nhưng ở giữa là rỗng, có một viên pha lê hình thoi khổng lồ lơ lửng ở đó.
Lần đầu tiên nhìn thấy được hình dáng thật của trung tâm thế, Lục Kiều có chút chấn động.
Pha lê có một chút màu xanh lam, rất tinh khiết và phản chiếu ánh sáng rực rỡ dưới ánh đèn của trạm nghiên cứu.
Mà trên mặt pha lê, hoặc là bên trong, có vô số con đường mà Lục Kiều không thể nhìn rõ, và những ký tự màu trắng không thể đọc được thỉnh thoảng vụt qua.
Có mấy chiếc tàu lơ lửng đậu bên cạnh viên pha lê, các nhà nghiên cứu đều mang theo máy tính, không ngừng dùng máy ảnh chụp lại những ký tự trôi nổi trên viên pha lê, đồng thời ghi hình và nghiên cứu trên máy tính.
“Những ký tự đó là dữ liệu được ghi lại trong trung tâm của thế giới sao?” Lục Kiều trầm giọng hỏi.
"Ừm" Yến Khâu nói, "đó là một chữ viết kỳ lạ. Để giải mã chữ viết này, các nhà nghiên cứu đã dành trọn vẹn năm mươi năm."
Lục Kiều nhớ rằng đã phải mất năm mươi năm từ khi phát hiện ra viên pha lê lớn này cho đến khi công bố ý nghĩa mà nó đại diện.
Loại văn tự xa lạ này chính là văn tự mà vũ trụ thuở sơ khai của thế giới đã có, mặt khác, nó chỉ giống như mã chương trình.
Giải mã được loại chữ viết này cũng đồng nghĩa với việc có cơ hội giải mã được bản chất của thế giới, là một người không phải nhân viên của sở nghiên cứu. Lục Kiều nghĩ tới cũng cảm thấy hưng phấn, huống chi là những nhà nghiên cứu kia, bọn họ quên ăn quên ngủ để có thể giải mã, không có chuyện gì có thể làm họ phân tâm.
Ngay sau đó, một người phụ trách mặc áo khoác trắng và đeo kính đi tới, yêu cầu Lục Kiều đi theo làm thủ tục.
Lục Kiều vốn muốn để Yến Khâu đi dạo, việc làm thủ tục này cậu có thể làm một mình, nhưng Yến Khâu không chịu muốn đi theo, vì vậy hai người đã đi cùng nhau.
Vừa đi, Lục Kiều vừa nhìn chằm chằm hệ thống trung tâm thế giới, trong lòng luôn có một loại cảm giác vi diệu.
“Bạn có nghĩ rằng nó thật tuyệt vời, đúng không ?” Thấy bộ dáng của Lục Kiều, người phụ trách nói đùa, “Mọi người tiến vào đều nhìn chằm chằm hệ thống trung tâm một hai giờ mới khôi phục lại được.”
Lục Kiều ho nhẹ một tiếng, có chút xấu hổ.
"Đúng rồi, nhị hoàng tử hôm nay cũng tới, " người phụ trách tự dưng nhớ tới, nói, " Hắn có dẫn theo cận vệ, đến sớm hơn so với hai người một xíu ."
Lục Kiều cùng Yến Khâu đồng thời đứng lại.
Nhìn người phụ trách đi ở phía trước, Lục Kiều bí mật hỏi Yến Khâu: "Anh ta đang làm gì ở đây vậy anh ?"
Yến Khâu hơi nheo mắt lại và nói: "Một vị tướng khác trong đế quốc phụ trách các vấn đề của Cục quản lý tinh hà C1 là ông ngoại của Lạc Vũ. Ông ấy thỉnh thoảng nhờ Lạc Vũ giúp đỡ một số việc ở đây."
Hoàng gia hiện có 4 vị hoàng tử nhưng họ không phải do cùng một hoàng hậu sinh ra.
Người vợ hiện tại của Hoàng đế là Hoàng Hậu thứ ba, nàng chỉ sinh được tứ hoàng tử. Đại hoàng tử thứ nhất và Nhị hoàng tử hai đều được sinh ra bởi Nguyên Hoàng Hậu, còn tam hoàng tử được sinh ra bởi Kế Hoàng Hậu.
Thấy Lục Kiều đang suy nghĩ, Yến Khâu nói: "Lạc Vũ từ nhỏ tính tình hướng nội, thân thể hơi yếu ớt, cho nên từ nhỏ tướng quân càng cưng chiều hắn. So với Đại hoàng tử, Lạc Vũ không được coi trọng. Tướng quân luôn muốn hắn tham gia vào một số việc quan trọng."
Lục Kiều hiểu ra gật đầu.
Mà Yến Khâu lại nghĩ đến điều gì đó, và nói: "Kỷ Trúc Quân hiện đang làm cận vệ với Lạc Vũ."
Sau khi nghe điều này, Lục Kiều sửng sốt một lúc, vẫn không hiểu lắm: " Lạc Vũ ? Lạc Vũ đâu có lãnh đạo quân đoàn nào, đúng không?"
Lục Kiều ngẩn ra.
Đến bên cạnh Lạc Vũ để làm cận vệ?
“Đợi đã,” Lục Kiều nắm lấy tay áo Yến Khâu, kinh ngạc nói: “Kỷ Trúc Quân mới vào quân đội, chẳng phải muốn cùng anh phát triển trong quân đội, sau này trở thành đại tướng quân hay nguyên soái sao?” Kỷ Trúc Quân là một người có dã tâm, nhưng hắn trở thành cận vệ của Nhị hoàng tử, trong tương lai sẽ phát triển theo con đường hoàn toàn khác.
Yến Khâu im lặng một giây, cuối cùng nói: “Hắn chắc chắn đã suy nghĩ rõ ràng về lựa chọn của mình."
Lục Kiều vẫn còn hơi chút bất ngờ, nhưng giống như những gì Yến Khâu đã nói, Kỷ Trúc Quân đã đưa ra lựa chọn của riêng mình, người ngoài còn có thể nói gì.
Sau khi đi theo người phụ trách của trạm nghiên cứu xử lý xong sự việc, khi anh ta đi ra, Lục Kiều nhìn thấy Lạc Vũ và Kỷ Trúc Quân.
Kỷ Trúc Quân đang mặc không còn là quân phục dành cho quân bộ nữa mà là bộ quân phục màu trắng dành riêng cho cận vệ hoàng gia.
Hắn đi theo Lạc Vũ, nhìn thấy Yến Khâu cùng Lục Kiều, liền cười với bọn họ, vẻ mặt như cũ vui vẻ.
Lạc Vũ liếc nhìn họ và dường như muốn nói chuyện nhưng khi nhìn thấy Lục Kiều ở phía sau Yến Khâu, dường như có chút để ý đến Kỷ Trúc Quân phía sau, vì vậy chỉ mím môi và không nói gì.
Hắn xoay người sải bước đi về hướng khác, Kỷ Trúc Quân lập tức đi theo.
Giống như muốn thoát khỏi chiếc đuôi mang tên Kỷ Trúc Quân này, Lạc Vũ càng tăng nhanh tốc độ bước đi, với thân thể được huấn luyện nghiêm khắc ở quân bộ, Kỷ Trúc Quân sao có thể bị bỏ rơi được, hắn đương nhiên một đường theo sát.
Lục Kiều quay đầu yên lặng nhìn Yến Khâu.
Hai người đó chắc chắn có quan hệ gì đó mờ ám ? ? ?
Yến Khâu xoa đầu cậu, gật đầu nói: "Bất quá, tình huống của Lạc Vũ có chút đặc biệt, bọn họ còn chưa xác định."
Lục Kiều hạ giọng, kinh ngạc nói: "Vấn đề là, Lạc Vũ có thực sự để ý đến Kỷ Trúc Quân không? Nếu vậy, tại sao anh ta lại.. làm như vậy ở bữa tiệc."
Tại sao hắn lại đến câu kéo cậu chứ ? ? ?
“Anh cũng không biết nữa.” Yến Khâu nhìn bóng lưng của Lạc Vũ, nhíu mày.
Lục Kiều hoàn toàn không thể hiểu Lạc Vũ.
Nhưng bất kể chuyện gì đã xảy ra với Lạc Vũ và Kỷ Trúc Quân, hai người họ đã rời khỏi Cục quản lý tinh hà C1 sau khi kết thúc công việc.
Nghĩ rằng Yến Khâu có kế hoạch, Lục Kiều mong đợi hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?"
Yến Khâu mỉm cười và nắm tay cậu, nói: "Cứ đi theo anh."
Máy bay cất cánh và đi đến một hành tinh xanh sau đó hai giờ.
Lục Kiều rất phấn chấn, dựa vào cửa sổ và liên tục nói "Oa, là biển kìa", "Thật xanh và đẹp", "Có cá voi", cuối cùng Yến Khâu kéo cậu xuống, và máy bay hạ cánh trên một hòn đảo.
Hòn đảo này rất nhỏ, bao quanh là những bãi cát trắng tinh, ở giữa có một ngôi nhà kính, sau nhà kính là một khu rừng nhỏ.
Lúc này vừa vặn là buổi tối, ánh tà dương chiếu rọi cả bầu trời, trên cành cây trong rừng cây treo bóng đèn nhỏ, trông rất đẹp mắt.
Lục Kiều chưa từng tới nơi này, quá lãng mạn!
Cậu được Yến Khâu dẫn xuống máy bay, vừa đến đó đã cởi giày ra, dùng chân trần giẫm lên cát: “Oa, nóng quá!”
Khi sóng ập đến, Lục Kiều theo phản xạ nhảy lên, giống như một con thỏ.
Nhà hàng Tinh Quang mà Yến Khâu đưa cậu đến trước đây có một bãi biển đầy cát, nhưng là do con người tạo ra, không có biển nên không đẹp bằng bên này.
Yến Khâu buồn cười nhìn cậu, và Lục Kiều một đường hào hứng bước vào nhà kính.
Ngôi nhà kính rất rộng rãi và ngăn nắp, ngoại trừ các bức tường trong phòng ngủ, phòng khách được bao quanh bởi các cửa sổ bằng kính, có thể nhìn rõ khung cảnh phía trước và phía sau.
Máy điều hòa đã được bật bên trong và nhiệt độ phù hợp.
Nhà bếp đã bày sẵn nguyên liệu, đại khái là như Yến Khâu đã sớm gọi, rất phong phú, quan trọng nhất là, còn có măng! !
Lục Kiều quay đầu và nhìn Yến Khâu với ánh mắt sắc bén.
Người đàn ông đi tới, đứng bên cạnh, ôm eo cậu và hỏi: "Làm măng cho anh ăn được không?"
"Được a " Lục Kiều cũng ôm Yến Khâu, vui vẻ cười nói: "Anh yên tâm, ta rất thích nơi này!"
Lục Kiều hỏi: “Ở đây một đêm không đắt sao?”
Yến Khâu buông cậu ra, nhướng mày.
Người này chưa bao giờ thích cậu hỏi về tiền bạc, nhưng Lục Kiều đã suy nghĩ kỹ rồi, cậu nói: "Em không muốn tranh cãi với anh. Dù sao em với anh cũng đã liên kết tài khoản với nhau rồi. Tiền của anh là của em, tiền của em cũng thuộc về anh. Đó là tài sản chung! Em chỉ tùy tiện hỏi thôi. Em không biết nhiều, muốn tìm hiểu thêm!"
Yến Khâu cười, nhéo mặt cậu: "Em có thể nhìn ra vấn đề này thì tốt rồi, anh tiêu bao nhiêu, em có thể tra ra trong tài khoản, cái này gọi là "tài sản chung của vợ chồng"."
Lục Kiều: "!!"
Cậu không có mặt dày như Yến Khâu!
Lục Kiều đỏ mặt chạy vào phòng bếp.
Kỹ năng nấu ăn của Lục Kiều không thể nói là rất tốt, nhưng hương vị không tệ.
Mặt trời đang lặn dần, Lục Kiều đang mặc tạp dề nấu ăn, Yến Khâu giúp cậu luyện kỹ năng dùng dao.
Thỉnh thoảng, sau khi hoàn thành công việc trong tay, Yến Khâu sẽ ôm Lục Kiều từ phía sau và nói chuyện với cậu, đôi khi Lục Kiều sẽ quay lại, hai người sẽ hôn nhau một lúc rồi tiếp tục.
Khi đến đây là sáu giờ, ba món mặn và một món canh được dọn ra trên bàn, và một chiếc bánh ngọt.
Là xoài, thực ra là xoài quả yêu thích của Lục Kiều, trên đỉnh bánh có mấy miếng xoài và nhiều quả dâu tây lớn màu đỏ.
Yến Khâu lấy bánh từ trong tủ lạnh ra, Lục Kiều lại nhận được một tràng ngạc nhiên khác — tất nguyên liệu nấu ăn đều được đặt trên kệ bếp, Yến Khâu liếc nhìn tủ lạnh, Lục Kiều vẫn chưa kiểm tra nên không biết bên trong giấu món quà này.
Cậu bị Yến Khâu làm cảm động chết đi được đây này. Không thể tưởng tượng được người đàn ông này có bao nhiêu thủ đoạn!
Yến Khâu cắm nến lên bánh, sau đó dùng khẩu lệnh tắt đèn.
Ánh tà dương của mặt trời lặn chiếu vào qua các ô cửa kính.
Trên bàn ăn cạnh cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, ánh nến lung linh màu cam.
Lục Kiều có thể nghe thấy tiếng sóng, và người đàn ông đẹp trai nhất thế giới đang ngồi đối diện cậu.
Người đàn ông nhỏ giọng nói với cậu: “Chúc mừng sinh nhật, Kiều Kiều, em hãy ước một điều đi.”
Lục Kiều nhếch khóe môi, nhắm mắt lại suy nghĩ, ước nguyện thế giới hòa bình, ước ao mình và Yến Khâu có thể sống bên nhau đến một trăm tám mươi tuổi, cùng nhau rời khỏi thế giới này vào ngày cuối cùng của cuộc đời.
Mở mắt ra, Yến Khâu đang mỉm cười nhìn cậu, chờ cậu thổi tắt nến, Lục Kiều lại chớp mắt nói: “Em yêu anh.”
Yến Khâu giật mình.
Đây là lần đầu tiên Lục Kiều nói ba từ này sau khi ở bên anh.
Lục Kiều cũng không quá đáng, dù sao Yến Khâu đã nói với cậu rất nhiều lần, nhưng vì xấu hổ nên cậu chưa nói bao giờ.
Lục Kiều lại nghiêm túc nói: “Em yêu anh, Yến Khâu.”
Đôi mắt Yến Khâu tối sầm lại.
Anh khàn giọng nói: “Anh cũng yêu em.”
Sau bữa tối, dọn xong nửa chiếc bánh ngọt, hai người dựa vào sô pha, rúc vào nhau.
Ghế sô pha đối diện với cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, đã hơn bảy giờ, màn đêm đã buông xuống, bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ sáng ngời, có thể nhìn rõ cả dải ngân hà.
Bọn họ vừa ngắm phong cảnh vừa trò chuyện, đến tám giờ, Yến Khâu hỏi cậu: “Muốn đi ngủ sao?”
Lục Kiều nhìn hắn một cái, lại cúi đầu.
Yến Khâu nhéo vành tai anh, hỏi: “Sao vậy?”
Lục Kiều đỏ mặt, đột nhiên đút tay vào túi, lấy ra một thứ, lén lút nhét vào tay Yến Khâu.
Yến Khâu không thể nhìn thấy nó là gì, nhưng khi chạm vào nó, hắn sững người.
Lục Kiều thực ngại ngùng, tim đập "thình thịch".
Nhưng cậu đã thực sự nghĩ về nó trước khi đến đây.
Cậu thực sự thích Yến Khâu, rất nhiều, thật lòng mà nói, sau khi xem video mà Eilie gửi cho cậu, tuy rằng có chút sợ hãi, nhưng sau khi Yến Khâu dẫn cậu đến đây, cậu càng mong chờ hơn.
Thực sự là kỳ quái, rõ ràng là lần đầu tiên biết yêu, đối mặt cái gì đều dễ dàng thẹn thùng, nhưng đồng thời, cậu cũng muốn cùng Nghiêm Khâu tới gần một chút, lại gần một chút.
Tình yêu thật khiến người ta tham lam, tham lam đến mức muốn có tất cả về nhau.
Lục Kiều ghé sát vào tai Yến Khâu, nhẹ nhàng nói: "Anh đã chuẩn bị một món quà cho em, và em có thứ muốn tặng anh, anh có muốn không?"
Yến Khâu có chút khó khăn hít thở.