Lục Kiều và bà nội Yến ở trong thư phòng 20 phút, tâm trạng lên xuống thất thường như tàu lượn siêu tốc, không phân biệt được là kinh ngạc hay sợ hãi.
Tuy nhiên, bà nội Yến cuối cùng đã nói với Lục Kiều: "Ta biết rằng trong gia đình con giờ không còn ai . Từ giờ trở đi, nhà họ Yến sẽ là nhà của con. Nếu con gặp bất kỳ vấn đề hoặc khó khăn nào, chúng ta sẽ ở đó bất cứ khi nào mà con cần chúng ta."
Mà lời này vừa nói, tâm trạng Lục Kiều cũng trở nên bình tĩnh, chỉ còn lại trong lòng tràn đầy cảm động.
Tối hôm đó, bà Yến đưa Ôn Nguyễn ra ngoài, nói rằng bà sẽ đến nhà một người bạn để ăn tối.
Trước khi rời đi, khi Ôn Nguyễn gặp Lục Kiều, đôi mắt cô ấy sáng ngời, lộ ra vẻ giống như "Tôi có tuyệt không?"
Khi Lục Kiều nghĩ về những thứ trên Internet, mặc dù cậu có chút xấu hổ ... Nhưng để mọi người trong Liên minh toàn vũ trụ biết rằng Yến Khâu đã có người yêu, điều đó đã thỏa mãn ham muốn chiếm hữu của Lục Kiều một cách kỳ lạ.
Lúc này, Lục Kiều cũng rất xấu hổ vì trước đây coi Ôn Nguyễn là tình địch, vì vậy cậu đặc biệt nói chuyện với Ôn Nguyễn một lúc, với thái độ rất thân thiện, có chút áy náy.
Ôn Nguyễn đặc biệt giỏi thổi rắm cầu vồng, sau khi cảm thấy mình quen thuộc với Lục Kiều, cô ấy liên tục nói: "Ồ, thực ra, anh không cần phải lo lắng. Anh trông đẹp hơn em nhiều, và anh tốt hơn nhiều so với một người nổi tiếng như em. Sau khi Nguyên soái Yến nhìn thấy anh làm thế nào mà còn nhìn người khác được nữa, và anh rất mạnh mẽ và có một nhân cách tốt như vậy, Nguyên soái Yến sẽ thực sự bị mù nếu như anh ta thích người người khác—"
Cái rắm cầu vồng này làm cho Lục Kiều cảm thấy xấu hổ, nhưng đợi Ôn Nguyễn rời đi, Yến Khâu, người đã theo dõi câu chuyện nãy giờ, tiến lên một bước và nói nhẹ nhàng, "Cô ấy nói đúng."
Lục Kiều : "!!!"
Cậu không khỏi cong môi nói: "Cô ấy nói quá rồi...." Cậu làm sao có thể tốt như vậy.
Yến Khâu thấp giọng nói: “Cô ấy nói đúng rồi, nhiều năm như vậy rồi, nhưng trong mắt anh chỉ có em mà thôi.”
Nói xong, anh hơi nghiêng người và hôn lên trán Lục Kiều.
Oa, thật tốt, Lục Kiều xoa xoa trán nghĩ, một ngày nào đó kỹ năng kɧıêυ ҡɧí©ɧ của cậu có thể mạnh ngang với Yến Khâu, cậu sẽ cố gắng dụ dỗ Yến Khâu càng nhiều càng tốt.
Sau buổi xem mắt, bà Yến và Ôn Nguyễn lên đường trở về quê hương.
Ở trong trang viên nghỉ ngơi hai ngày, Lục Kiều cùng Yến Khâu thu dọn hành lý, chính thức chuyển vào quân doanh.
Doanh trại của Quân đoàn thứ nhất nằm ở phía đông của trụ sở quân đội, tổng cộng hơn 50.000 người, là quân đoàn nhỏ nhất trong số ít quân đoàn trong quân đội, nhưng cũng được công nhận là tinh nhuệ nhất.
Khi tân binh gia nhập quân đoàn, đương nhiên phải cùng toàn quân đoàn huấn luyện, chấp nhận chạy vào cùng hòa nhập, nhưng Yến Khâu không thể đích thân huấn luyện toàn bộ quân đoàn, cho nên phần lớn thời gian, quân đoàn sẽ bị chia cắt thành hơn một trăm đội để đào tạo đồng thời.
Lục Kiều, với tư cách là một phụ tá, theo lý thuyết nên dẫn dắt một đội để huấn luyện vào thời điểm này, nhưng vì bản thân cậu cũng là một tân binh nên Yến Khâu đã sắp xếp Lục Kiều vào một đội để huấn luyện trong một thời gian.
Trên đường đến quân đoàn, Lục Kiều và Yến Khâu đã thực hiện một thỏa thuận ba chương một cách nghiêm túc: "Thứ nhất, đừng quá ... quá thân mật với em trong quân bộ, vì sẽ có ảnh hưởng không tốt; thứ hai, anh nhất định phải phân biệt công tư, đối xử với em cũng giống với những người lính khác. Không sao đâu—"
Thấy Yến Khâu kiên định nhìn mình chằm chằm, Lục Kiều đỏ mặt nói: "Ví dụ như, đừng dùng loại ánh mắt này nhìn em!"
Kiểu này chắc ai nhìn thấy cũng phản cảm!
Yến Khâu bình tĩnh hỏi: “ Ánh mắt gì?”
Lục Kiều: “Chính là ánh mắt hiện tại anh nhìn em !”
Yến Khâu: “Anh cũng không biết, anh rất bình thường nhìn em mà thôi.”
Lục Kiều: “…”
Không bình thường, không bình thường chút nào!
Yến Khâu nói đùa: "Anh vẫn luôn nhìn em như vậy, trước đây em không phát hiện ra điều gì sao?"
Lục Kiều khô khan nói: "Ừm, em hơi chậm một chút, em ngốc, được chứ!"
Thấy cậu sắp tức giận, Yến Khâu cười khúc khích và nói: "Kiều Kiều, anh có thể nhịn được không quá thân mật với em trước mặt mọi người, nhưng anh không thể kiểm soát được ánh mắt của mình."
Lục Kiều : "... Vậy anh hãy nhìn em ít đi vài lần!"
Yến Khâu thở dài, "Anh sẽ cố gắng hết sức."
Sau đó, Lục Kiều nói rằng sau bảy giờ, cả hai nên ở trong ký túc xá và tránh ra ngoài, vì vậy cậu ấy đã từ bỏ việc mở khoá.
Nói xong, Yến Khâu đè cậu xuống ghế sau và hôn cậu suốt quãng đường cho đến khi cả hai đến trụ sở quân đội.
*
Lục Kiều rõ ràng là muốn ở cùng phòng với Yến Khâu, vì vậy cậu đã không gặp những người bạn cùng đội trong khoá huấn luyện với mình cho đến khi khóa huấn luyện chính thức bắt đầu vào ngày hôm sau.
... Những người bạn này trông rất quen thuộc, Lục Kiều mơ hồ nhớ rằng khi cậu và Yến Khâu bị nhốt vào đêm hôm đó, nhóm người này đã ở đó, và họ hét lên " Chúc lão đại và phu nhân vui vẻ ", đầy giận dữ .
Da đầu Lục Kiều tê rần, đám người này nhìn thấy cậu, đều lộ ra vẻ hóng chuyện.
Nhưng có lẽ Yến Khâu đã báo trước với họ, cả đội viên và đội trưởng đều không kéo Lục Kiều đặt câu hỏi, điều này khiến Lục Kiều thở phào nhẹ nhõm.
Huấn luyện ngay từ ngày đầu tiên đã ở trong hình thức địa ngục, nhưng Lục Kiều mấy năm nay đối với chính mình vô cùng nghiêm khắc, ngoại trừ thời gian bị bệnh, cho nên cũng không có bao nhiêu khó chịu, yên lặng theo dõi tiến độ.
Trong khoảng thời gian đó, Yến Khâu đã đi ngang qua một lần... hai lần... ba lần...
Vào buổi tối, khi Yến Khâu đi ngang qua lần thứ mười bốn, một người bạn đen đúa và mạnh mẽ đã hếch cằm trêu chọc: "Hãy nhìn dáng vẻ của Nguyên soái.” .”
Những người khác cũng làm theo, lén lút cười nhạo, trêu chọc nhìn Lục Kiều.
Lục Kiều đỏ mặt, nhưng phơi nắng cả ngày, mặt cũng đã ửng hồng, cũng không quá lộ liễu.
Mỗi lần Yến Khâu xuất hiện, anh ấy luôn tỏ ra thờ ơ, thậm chí không thèm nhìn họ ... Nhưng dáng vẻ len lén nhìn cậu thế kia, điều đó quá rõ ràng! Lục Kiều bị hắn làm cho xấu hổ!
Hắc tráng tráng nói đùa: "Lục Kiều, đừng có bắt nạt nguyên soái quá nha. Nếu anh ấy ngoan ngoãn như vậy, buổi tối hãy thưởng cho anh ấy thật hậu hĩnh."
Nói xong, một đám người cười ha ha "Hí hí hí".
Lục Kiều có thể không hiểu đây là một vấn đề đen tối sao! ? Cậu hiểu mà ! Anh ấy là người có lý!
Vì vậy, cậu đỏ mặt và lườm Hắc tráng tráng.
Hắc tráng tráng mới quen biết Lục Kiều có một ngày, rất thích trêu chọc cậu, thấy cậu xấu hổ liền tiếp tục nói, cuối cùng chọc giận Lục Kiều.
Lúc này, Yến Khâu, người đã đi qua lần thứ mười lăm, quay đầu lại ‘soạt" và nhìn họ một cách vô cảm.
Ngay lập tức, mọi người trở lại vị trí ban đầu, im lặng như gà.
Vào buổi tối, khi cả đám đi ăn trong nhà ăn lớn, Lục Kiều nhìn thấy một số binh lính kỳ lạ.
Họ đi cùng với những người, cả nam và nữ, trông còn trẻ, không giống người nhà mà giống…
“Những người đó, đó là bạn trai hoặc bạn gái của họ.” Hắc tráng tráng nói.
Lục Kiều kinh ngạc: “Những người này có thể tùy ý nhập ngũ sao?”
Lục Kiều trước đây có thể nhập ngũ là bởi vì muốn tới quân đội đăng ký tân binh gia nhập quân đoàn, sau đó là dạy dỗ Diệp Lan cùng những người khác làm thế nào để khôi phục ý thức. Trên lý thuyết, người bình thường về cơ bản là không thể đưa vào trụ sở quân đội, ngay cả khi người thân đến thăm, bộ phận quân sự sẽ tổ chức một ngày và thực hiện nó một cách thống nhất. Tuy nhiên , trong trường hợp đó, không thể chỉ có vài người lính này bên cạnh họ.
Hắc tráng tráng dừng lại, trầm giọng nói: "Bọn họ đã bị khóa. Sau khi hệ thống trung tâm của thế giới bị virus tấn công, quân đội không phải ngay lập tức thống kê số lượng người bị ảnh hưởng sao, sau đó đưa những người bị ảnh hưởng này ra ngoài tập hợp lại với nhau, dù sao bọn họ cũng không thích hợp làm cái gì ở tình huống hiện tại, nhưng bọn họ không thể cứ như vậy rời đi quân bộ, đi ra ngoài nghỉ dưỡng, ban ngày còn phải huấn luyện hàng ngày, cho nên quân bộ đã đưa ra quyết định, sẵn sàng tiếp nhận những nhóm người này, bạn trai và bạn gái của mọi người đang tạm thời ở lại trụ sở quân đội, để giảm thiểu ảnh hưởng đến việc huấn luyện hàng ngày của họ ”.
Vì vậy, Lục Kiều đã hiểu.
Một người khác bên cạnh thở dài: “Kỳ thật, lúc xảy ra chuyện có một phần ba người đều là thương binh, còn đang hồi phục, nói thật lúc đó có người mình thích ở bên cạnh cảm giác thật tốt.
Lục Kiều nhìn những người đó một lần nữa.
Một số người tay, ngực băng bó, nhưng có người thân bên cạnh, dường như nỗi đau chẳng là gì.
Hắc Tráng Trang đột nhiên nói: “Khỏe hẳn rồi sao?”
Lục Kiều quay đầu nhìn hắn.
Hắc Tráng Trang cười nói: "Ta có lúc nghĩ, chẳng phải hệ thống trung tâm của thế giới có ý thức thu hút thông tin từ thế giới song song sao? Nếu thế giới thực sự có ý thức, vậy nhất định phải cố gắng hết sức để thế giới trở nên tốt đẹp hơn ."
Lục Kiều sửng sốt.
Trước bảy giờ, Lục Kiều đến phòng của Yến Khâu.
Nam nhân đang ngồi ở bàn đọc báo cáo, thấy cậu đi vào liền liếc hắn một cái, sau đó tiếp tục cúi đầu xem văn kiện.
Lục Kiều nhìn hắn, chạy tới chỉnh lý quần áo.
Người đàn ông vẫn im lặng, trên mặt lộ ra vẻ lãnh đạm, Lục Kiều sau khi phân loại xong nhìn thời gian, đã bảy giờ hơn nửa tiếng, nói: “Vậy em đi tắm trước. "
Người đàn ông nhàn nhạt nói: "Cùng nhau tắm rửa đi."
Lục Kiều lập tức "Phì" cười một tiếng: "Vừa rồi anh không để ý tới em, nghe em đi tắm liền làm ầm ĩ?"
Yến Khâu nghe được lời này. , dừng lại, sau đó dụi dụi hốc mắt, đóng màn hình ba chiều lại, có chút bất lực nhìn.
Lục Kiều nghĩ đến lời Hắc Tráng Tráng nói, người này ngoan ngoãn, lại phải nhịn không được nhìn cậu cả ngày hôm nay, đột nhiên cảm thấy mình có chút có lỗi, thậm chí còn để cho người đàn ông của mình mất bình tĩnh, vì vậy cậu đi tới, từ phía sau ôm lấy hắn, ôn nhu nói: "Anh hôm nay làm rất tốt, em thưởng cho anh nè!"
"Chíp" với anh ấy.
Yến Khâu dừng một chút, quay đầu nhìn cậu, nhíu mày hỏi: “Mặt của em có đau không?”
Lục Kiều mặt còn đỏ bừng.
"Không đau, em da thô thịt dày, không sao." Lục Kiều không thèm để ý.
Yến Khâu nhìn cậu, hiển nhiên không nghĩ như vậy.
“Thật sao, hồi đi học em cũng thế mà.” Lục Kiều sờ sờ mặt mình.
Yến Khâu nghiêng người, nhéo cằm Lục Kiều hôn một cái, hôn một hồi, môi liền chuyển đến bên má Lục Kiều, nhẹ nhàng cắn một cái.
Lục Kiều khá hưởng thụ sự thân mật của người đàn ông, và không lâu sau đã được Yến Khâu ôm vào lòng.
Mãi cho đến khi Yến Khâu hôn lên mặt cậu, cả hai mới nhận ra rằng mình đã bị khóa chặt vào nhau rồi .
Lục Kiều thoải mái nép vào trong ngực Yến Khâu, đột nhiên nói: “Nếu thế giới có ý thức, liệu suy nghĩ của nó có giống chúng ta không?”
Yến Khâu cúi đầu nhìn Lục Kiều “Sao vậy?”
Lục Kiều lắc đầu và nói, "Mọi người đã nói về vấn đề bị khoá trong bữa ăn, và em đã nghĩ về nó cả chiều nay."
Mười nghìn năm trước, bất cứ khi nào mọi người có tâm trạng không tốt, những bông hoa sẽ bay xung quanh họ.
Bốn nghìn năm trước, một số nam giới sẽ biến thành nữ, trong dữ liệu đã ghi lại rằng những người đàn ông này có ác niệm đối với nữ giới, cho đến khi ác niệm biến mất thì mới trở lại làm đàn ông.
Mọi thay đổi đều không “ác ý”, bỏ qua những tai nạn do các cá nhân đơn lẻ không thích ứng với thay đổi gây ra, xét về tổng thể, dường như mọi thay đổi trong quy luật vận hành của thế giới đều thực sự hướng tới việc biến thế giới thành một nơi tốt đẹp hơn.
Nhưng cho dù bạn nhìn nó như thế nào, cách tiếp cận này thật ngớ ngẩn và vụng về.
Lục Kiều lẩm bẩm một mình: “Nếu thế giới này có ý thức giống con người, vậy nhất định rất đáng yêu.”
Ngốc nghếch, nhưng tốt bụng.
Sau khi nghĩ về nó, Lục Kiều cảm thấy rất thú vị.
Yến Khâu đột nhiên hỏi: "Muốn xem hệ thống trung tâm của thế giới trông như thế nào không?"
Lục Kiều ngạc ngẩng đầu lên: "... Em có thể xem được không?"
“Quản trị miền sao C1 luôn được quản lý bởi quân đội của các quốc gia ngôi sao khác nhau trong liên minh, mỗi quốc gia sẽ có hai vị tướng toàn quyền phụ trách, Bệ hạ chỉ định để anh phụ trách hạng mục này, cho nên vốn định một tuần tới anh sẽ đến đó, làm phụ tá của anh đương nhiên có thể đi. "
Lục Kiều hưng phấn nói: "Được, được, vậy em đi cùng anh!"
Người bình thường chỉ nhìn thấy sự xuất hiện của hệ thống trung tâm của thế giới trên TV, nhưng khi tận mắt chứng kiến
nó thì phải khác.
Yến Khâu cười cười, lại nói: “Sinh nhật của em là thứ bảy tuần sau đúng không?”
Đã lâu không có người nhắc tới sinh nhật của cậu, Lục Kiều sửng sốt: “…Dạ vâng ạ .”
Yến Khâu suy nghĩ một chút một lúc và nói: "Chủ nhật là ngày nghỉ, em và anh sẽ đến Cục quản lý Ngôi sao C1 vào thứ bảy, và chúng ta sẽ không quay về vào đêm đó."
Lục Kiều hỏi: “Anh ... anh đã chuẩn bị lịch trình đặc biệt gì cho em à ?"
Yến Khâu sờ đầu của của cậu và nói, "Đưa em ra ngoài chơi."
Yết hầu của Lục Kiều lăn xuống.
Cậu cúi đầu, dụi vào cánh tay của Yến Khâu và nói: "Được!"