Ấm Áp Nhất Là Khi Tuyết Rơi

Chương 47: Khó chịu

Trộm vía bắt đầu năng suất lại một xíu ^^~

Cảm ơn mọi người vì đã luôn ủng hộ tác phẩm của mình ạ 💌🙆

♀️

____

Dầm mưa cả buổi, đương nhiên việc phát sốt là điều khó tránh khỏi. Em lại còn thuộc dạng sức đề kháng yếu nữa.

"Ăn xong một tô cháo này thôi rồi em muốn làm gì cũng được, nhé?"

Cảnh Liêm cầm chiếc thìa ướp lạnh mà em đang áp trên mắt đi, xoa đầu động viên. "Ngoan, phải ăn mới có sức"

"Không muốn ăn..." Em dựa vào lưng ghế, nhăn nhó nhìn tô cháo. "Không ăn đâu"

Trước đây lúc bệnh, em cũng sẽ bướng bỉnh một chút. Đương nhiên là khi ấy Cảnh Liêm không vui chút nào, nhưng vẫn là hắn xót, nên hắn không đánh em, chỉ có mắng cho thôi.

"Ngoan nào, em phải ăn thì mới có sức được chứ," Cảnh Liêm cúi xuống thơm lên má em động viên. "Nghe lời anh, ăn xong một tô này thôi là được rồi"

Đầu nhỏ lắc lắc, em lấy tay đẩy tô cháo đi, vừa định dỗi hờn thêm một chút thì tô cháo trượt ra mép bàn, rơi xuống đất.

Điền Khanh sững người.

Em.. em không có cố ý đâu...

Làm sao để giải thích cho hắn biết rằng em không cố ý đây? Làm sao để Cảnh Liêm tin được em...

Hắn nhìn em, rất lâu sau đó mới tiến lại gần, nhẹ giọng, "Đừng di chuyển, để anh bế em ra"

Cảnh Liêm nhẹ nhàng ôm eo em nhấc lên rồi đem ra phòng khách. Biết rằng mình sai nên em cũng im lặng tự kiểm điểm, ngoan ngoãn không dám lên tiếng. Chắc chắn là hắn đang rất tức giận rồi...

Điền Khanh cắn môi tự trách bản thân, em lại làm chuyện không hay, ảnh hưởng đến tâm trạng của cả hai người.

"Ngồi yên ở đây, để anh dọn dẹp trước đã"

"Không thích, hức, thích anh ở đây thôi.." Em bật người dậy kéo lấy áo hắn, giọng nói đầy tủi thân đầy nài nỉ.

"Anh chỉ đi dọn thôi mà, anh không bỏ em đâu," Hắn hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói với em. Nhưng Điền Khanh vẫn túm lấy hắn, nức nở, "Anh ở đây với em cơ!"

Hết cách, Cảnh Liêm đành ngồi xuống bên cạnh em, nhẹ giọng. "Em khó chịu, đúng không?"

"Dạ, hức, khó chịu"

"Ừm, anh hiểu là Khanh Khanh khó chịu, bị bệnh không vui chút nào, em nhỉ?"

Em dụi mắt, dùng hai tay che mặt lại rồi gật gật đầu. Cảnh Liêm cầm cổ tay của em kéo xuống, tiếp tục nói chuyện với em, "Khó chịu thì nên làm sao đây? Hay là anh ôm em nhé?"

Cổ họng đã nghẹn ứ tủi thân nên em không trả lời, chỉ thút thít giang tay ý muốn hắn ôm. Em biết em trẻ con, nhưng như thế thì làm sao chứ, em đang mệt, em muốn được hắn thương mà.

"Được rồi, anh ôm bảo bối nào," Cảnh Liêm nhấc người em đặt ngồi ngang trên đùi mình, dịu dàng lau đi giọt nước mắt đang lăn xuống đôi má hồng. "Chắc là em cảm thấy mệt mỏi lắm, phải không em?"

Thật ra cách tốt nhất để an ủi một người, vẫn là nên để dòng cảm xúc của mình hoà vào người đó.

Cho dù em có sai, thì việc em cảm thấy mệt mỏi khi bị bệnh vẫn là thật. Cảnh Liêm muốn để em biết được rằng hắn hiểu cho cảm xúc của em, rồi sau đó mới từ từ dạy dỗ lại đúng sai. Làm thế này bạn nhỏ sẽ biết nghe lời và dễ tiếp thu hơn.

Gương mặt đỏ hồng vì bệnh của em áp vào người hắn, hàng mi còn ẩm ướt khẽ run lên. Cảnh Liêm kiên nhẫn ôm lấy em, "Đến lúc bệnh mới biết quý trọng khi còn khoẻ mạnh nhỉ?"

Em nhẹ nhàng gật đầu, thái độ đã bình tĩnh hơn hẳn so với ban nãy.

Cảnh Liêm để em ôm một chút rồi kéo em ngồi thẳng dậy, hỏi, "Bây giờ em có muốn hết bệnh không?"

"Dạ có.."

"Muốn hết bệnh thì phải uống thuốc, nhưng uống thuốc thì phải ăn đã"

Em đưa mắt nhìn vào bếp, trên sàn vẫn còn tô cháo bị em hất đổ.

Em ghét sự hư hỏng này của bản thân quá... Nhưng em thật sự không kiềm chế được khi cảm thấy khó chịu trong người.

Dù rằng sau khi gây chuyện, em sẽ cảm thấy hối hận và tràn đầy tội lỗi. Đến mức em chỉ muốn quỳ xuống để nói xin lỗi hắn, để hắn thật sự biết rằng em biết sai đến nhường nào. Nhưng khi em khó chịu, em lại chẳng hề luyến tiếc những hành động em gây ra. Dẫu biết sẽ có hậu quả, nhưng lý trí chẳng thể thắng nổi cơn khó chịu bộc phát từ sâu trong người em.

"Khanh Khanh, anh biết khi bệnh cảm giác rất không thoải mái," Cảnh Liêm dịu dàng vỗ nhẹ lên lưng em, trong giọng nói cũng không hàm chứa chút tức giận nào. "Nhưng anh nghĩ em không nên hất đồ ăn đi và ném muỗng như thế. Hành động như vậy là sai."

Bạn nhỏ của hắn là một người có khả năng tiếp thu rất tốt.

Đôi lúc hắn chẳng cần phải đánh phạt, mà chỉ nhắc nhở, nghiêm túc nói chuyện cùng em thôi, là em đã biết rằng em cần thay đổi rồi.

Dù em có sai đi chăng nữa, thì Cảnh Liêm vẫn không muốn mình nặng lời với em khi em đang bệnh như vậy. Người bệnh đã rất mệt, bị mắng sẽ cảm thấy tủi thân lắm. Nghĩ cảnh đầu đã nhức, thế mà bên tai lại rầm rì tiếng cằn nhằn thì sao mà chịu cho được.

Mặc dù lời của hắn chỉ như một dòng tâm sự nhẹ nhàng, nhưng nó đủ khiến cho em phải cúi đầu kiểm điểm lỗi sai của mình. Điền Khanh cắn môi, không có can đảm ngước lên nhìn hắn. Cảnh Liêm vẫn để em áp một bên mặt lên l*иg ngực mình, kiên nhẫn chờ em.

Hắn tin rằng em sẽ hiểu. Không phải vì em lớn rồi, mà là hắn tin ở em. Điền Khanh không phải là kiểu người ngốc nghếch, em thật sự vừa giỏi vừa ngoan, nên hắn rất hài lòng về bạn nhỏ này.

Con người không ai là hoàn hảo. Người lớn vẫn có quyền phạm lỗi của mấy đứa bé, và người lớn cũng có quyền được tiếp thu sự dạy dỗ nhẹ nhàng, thay vì phải chịu đựng sự khắc nghiệt của thế giới trưởng thành.

Trong mắt hắn, em chưa từng hành động một cách trẻ con. Chỉ có đúng và sai, không có trẻ con hay người lớn gì cả.

"Anh ơi..." Em ngồi thẳng dậy nhìn hắn, Cảnh Liêm đưa một tay ra đỡ lưng tránh để em ngã ra phía sau, nhẹ giọng đáp lời, "Anh nghe đây."

"Em... em biết lỗi rồi ạ... em xin lỗi.."

Bàn tay của hắn dịu dàng xoa đầu em, Cảnh Liêm cúi xuống hôn lên vầng trán của em một cái như khen thưởng, nhẹ giọng thủ thỉ, "Ngoan lắm, bảo bối."

Khó chịu đập đồ là sai, nhưng hắn không quan trọng phần đó. Cảnh Liêm muốn sau khi em nóng giận đến mất đi lí trí, em sẽ có phút bình tâm để suy nghĩ lại và nhận ra cái sai của mình.

Đúng là em không còn nhỏ, nhưng như thế thì sao?

Dù là ở độ tuổi nào, vẫn phải chấp nhận việc mình phạm lỗi, biết nhận lỗi, thì mới có thể trở thành một người tốt được.

"Em.. em sẽ chịu phạt, anh đừng giận em..." Em nhỏ giọng thủ thỉ, bây giờ thanh âm nghe đã bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ có cặp mắt rưng rưng là không giấu đi được.

"Không," Hắn thản nhiên trả lời, vuốt phần tóc mái loà xoà của em lên. "Anh không đánh người bệnh."

Điền Khanh hơi sững người nhìn hắn, rồi chậm rãi đáng thương gục xuống bờ vai rộng lớn của Cảnh Liêm, cả người lại bắt đầu run lên.

Không đánh em nghĩa là hết thương em rồi..

Nếu hắn mà biết mạch suy nghĩ của em rối rắm lung tung thế này, chắn chắn sẽ đè em xuống đánh cho mông sưng đỏ mới thôi.

Cảnh Liêm để em tựa đầu lên vai mình, bên tai cũng lại khe khẽ tiếng hít mũi. Hắn lắc đầu thở dài, đưa tay lên xoa mái tóc thơm mùi dầu gội do chính hắn mua cho em. "Khóc nhiều sẽ sưng mắt đấy"

"Em không muốn, không muốn anh giận em ạ..."

"Anh không giận em."

"Nhưng anh không muốn đánh đòn em..."

"Anh không bao giờ đánh em vì giận em."

Em hơi co người lại, cũng loáng thoáng nhận ra mình nói sai nên đành im lặng. Đúng rồi, Cảnh Liêm sẽ không đánh em để nguôi giận, hắn chỉ đánh em khi đã bình tĩnh lại thôi.

"Em xin lỗi.."

"Được rồi, bây giờ em có muốn ăn và uống thuốc không nào?"

Điền Khanh ngoan ngoãn gật đầu. Phải uống thuốc mới hết bệnh được.

Cảnh Liêm để em ngồi trên ghế sô pha, không ép em phải qua bàn ăn ngồi nữa. Hắn dọn dẹp đống đổ vỡ dưới sàn rồi bưng hai tô cháo còn nóng hổi để lên bàn sô pha, sau đó kéo em ngồi xuống thảm lông.

"Cùng ăn thôi nào, bạn nhỏ"

Tay nghề nấu ăn của Cảnh Liêm rất tốt, chính em còn phải xác nhận rằng hắn nấu món gì cũng ngon. Chỉ có vấn đề ở em không chịu ăn, kén ăn, chứ chưa từng có món nào hắn nấu dở cả.

Biết hôm nay mình gây chuyện, Điền Khanh đành cố gắng biểu hiện thật tốt ở phần ăn uống. Em ngoan ngoãn ngồi ăn hết tô cháo, không hề bỏ dở chút nào cả.

Thậm chí ăn xong còn xung phong đi dọn tô vào bồn rửa nữa.

Bởi vì chưa uống thuốc, lại còn vừa ăn ngon, nên hiện tại em vẫn rất tỉnh táo. Dù còn sốt và hơi mệt trong người một chút.

Cảnh Liêm đợi em dọn xong thì gọi em vào phòng ngủ, giọng điệu không căng thẳng nên em cũng không lo lắng chút nào.

____

Hai người ngồi đối diện nhau trên giường,

"Khanh Khanh, sau này khi khó chịu hay không thoải mái, em có thể kêu anh đến, anh luôn sẵn sàng lắng nghe em"

"Nếu em ném gối... có được không ạ.."

"Vấn đề không phải ở việc em ném cái gì," Hắn bật cười, xoa xoa đầu em. "Anh muốn em thử, chúng ta cùng thử nhé, thử học cách kiềm chế lại hành động khi khó chịu"

Chúng ta cùng thử, việc có người làm cùng thì hiệu suất sẽ tốt hơn so với khi làm một mình. Hơn nữa, hắn không muốn em cô đơn trên con đường rèn luyện một điều gì đó mới mẻ.

Điền Khanh chợt nghĩ đến cảnh làm bể tô cháo của mình khi nãy, im lặng cúi đầu bứt rứt bấu hai tay vào nhau. Chuyện này không thoát khỏi tầm mắt của hắn.

"Trong đó có cả việc không được làm đau chính mình nữa, cục cưng," Cảnh Liêm giữ hai tay em lại, thơm lên má em. "Bây giờ anh và em cùng suy nghĩ xem khi khó chịu thì chúng ta có thể làm gì để bình tĩnh lại nhé"

Bạn nhỏ nhìn hắn một lát, sau đó thoả hiệp gật đầu.

"Em... em có thể đi ngủ ạ"

"Đi ngủ sao? Cũng là một cách, nhưng nếu em đi ngủ trong cơn tức giận thì không hẳn là một điều hay." Cảnh Liêm mỉm cười, "Em nói tiếp đi, anh muốn nghe ý em"

"Còn, giậm chân thì sao ạ?"

"Giậm chân, ừm, em có thể giậm chân"

"Em có thể nói với anh là em tức giận không..?" Em dè dặt hỏi hắn, lời nói cũng có phần ấp úng. Hắn hơi khó hiểu, nhưng vẫn đáp, "Đương nhiên là có thể. Đây là cách tốt nhất để xử lí khi tức giận, nhé."

Em gật đầu, nhích người đến định ôm hắn nhưng bị Cảnh Liêm giữ lại. "Khoan đã nào, anh còn chưa nói chuyện xong mà. Em nói cho anh nghe xem là chúng ta không nên làm gì nào?"

"Không được ném đồ và không được làm đau mình ạ," Em ngoan ngoãn nói, liền nhận được một cái xoa đầu tán thưởng. "Giỏi quá, chúng ta hứa với nhau như vậy nhé?"

"Dạ hứa"

Cảnh Liêm thơm em tận mấy cái liền lên má, sau đó đưa thuốc và nước cho em. Dù gì thì người bệnh vẫn cần phải đi ngủ, hắn không thể bắt em ngồi đây nói chuyện mãi được.

Điền Khanh nằng nặc đòi hắn phải nằm ngủ với mình, đương nhiên Cảnh Liêm không từ chối. Hắn nằm xuống bên cạnh, để bạn nhỏ rúc vào lòng mình.

"Xin lỗi anh..."

"Được rồi, anh không giận em, cục cưng ngủ đi cho khoẻ"

"Cảnh Liêm... anh chưa bao giờ cảm thấy chán nản em thật sao..?"

Hắn nhìn em, kiềm chế lại suy nghĩ muốn vỗ mông đứa nhỏ vài cái, "Vì sao em nghĩ như thế?"

"Em hay bệnh, lại không ngoan, toàn gây chuyện để anh phải xử lí..."

"Tính tình cũng chẳng tốt nữa..."

Em biết, em đã gần hai mươi tám tuổi rồi.

Em biết, em đã quá lớn để có thể bướng bỉnh, em đã quá lớn để có thể vùng vằng ăn vạ đòi hắn làm theo ý em.

Em biết, rằng em rất phiền phức.

"Nếu như em tự nhìn ra được những chỗ em còn chưa tốt, vậy tại sao em không thử nghĩ cách cải thiện xem?"

"Không ai là hoàn hảo cả, anh cũng chẳng cấm em phạm lỗi," Cảnh Liêm kéo tay em nhét vào trong mền, cúi đầu hôn lên chóp mũi bé con. "Chỉ cần sau khi làm sai, em biết nhìn lại cái sai của mình và thay đổi, tiến bộ. Như thế mới là tốt."

"Xin lỗi anh..." Em thì thầm, lại nhẹ nhàng dụi đầu vào cổ hắn. "Em sẽ trở nên thật tốt, để anh không còn phải phiền lòng vì em nữa"

Cảnh Liêm hơi nhíu mày, nhưng bàn tay vẫn nhẹ nhàng xoa xoa lưng em. Hắn rất không thích suy nghĩ sợ hắn phiền của em.

Tình yêu là cả hai cùng phát triển.

Đợi đến khi em khoẻ lại, chắc chắn sẽ phải nói chuyện rõ ràng. Từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn, phải đem mọi thứ ra giải quyết hết.

Không có lỗi nào là lỗi trẻ con, chỉ có đúng và sai.