Ấm Áp Nhất Là Khi Tuyết Rơi

Chương 45: Thừa nhận

Chap này có lẽ là chap mà mình bỏ vào nhiều tâm huyết nhất, sửa đi sửa lại nhiều lần nhất. Và chắc cũng là chap mình tâm đắc nhất.

Điền Khanh cần phải trưởng thành, nhưng không có nghĩa là Cảnh Liêm phải để cho em đi một con đường vắng bóng người. Cảnh Liêm sẽ luôn ở bên em bé, như lời hứa mà hắn luôn thủ thỉ vào tai em

Cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ truyện của mình ạ 💌🙆

♀️

___

"Anh ơi, anh đừng qua chỗ em nhé. Ba mẹ muốn ăn một bữa với riêng em. Đêm nay em sẽ ở lại đây, anh đừng chờ em về ạ. Em yêu anh"

Điền Khanh đến trước cửa nhà ba mẹ rồi mới bấm gửi tin nhắn, sau đó đưa tay nhấn chuông.

Hôm nay, em tự mình đi tàu điện đến nhà ba mẹ.

Em sẽ nói thật cho ba mẹ biết thân phận của Cảnh Liêm. Em muốn ba mẹ biết rằng em hạnh phúc đến nhường nào khi được ở bên hắn. Em không muốn Cảnh Liêm cảm thấy hụt hẫng.

"Người đi cùng con hôm trước, là người con yêu"

___

Cảnh Liêm vừa nhận được tin nhắn liền đứng phắt dậy, một tay nhấn gọi lại cho em, một tay bắt đầu dọn dẹp đồ đạc trên bàn.

Bình thường hắn luôn để em tự do đi chơi, đơn giản bởi vì em là người lớn rồi, hắn không thể cấm cản em làm những điều em muốn. Nhưng nếu là đi về đó, hắn không cảm thấy yên tâm.

Cảnh Liêm tức tốc rời khỏi công ty, về nhà lấy ít đồ, rồi lái xe đến nhà ba mẹ nuôi của em.

Đường đến nhà em khoảng gần một tiếng lái xe. Đương nhiên đi tàu điện sẽ tiện và nhanh hơn, nhưng Cảnh Liêm nghĩ rằng kiểu gì cũng phải đón em về, nên vẫn lấy xe đi.

"Nghe máy đi nào, bảo bối, nghe máy đi," Cảnh Liêm sốt ruột nhìn màn hình điện thoại. Hắn thật sự rất lo lắng, hắn không tin tưởng ba mẹ nuôi của em một chút nào cả.

Tại sao màn tiếp đón đứa con bao nhiêu năm không gặp lại "bình thường" đến thế? Như thể họ vẫn đang chung sống với nhau mỗi ngày. Như thể việc em xuống bếp rửa chén là đương nhiên đến mức cho dù là gặp lại nhau sau mười năm cũng mặc cho em loay hoay ở dưới bếp.

Nghĩ đến đây, đột nhiên Cảnh Liêm chần chừ.

Hắn biết được bao nhiêu về gia đình em?

Liệu hắn làm như thế này có đúng không?

Lỡ như mọi thứ hắn nghĩ chỉ là theo hướng nhìn chủ quan của hắn, biết đâu mọi thứ không tệ như những gì hắn nghĩ thì sao?

Dù gì đi chăng nữa, bạn nhỏ mà hắn hết lòng bảo vệ cũng đã gần ba mươi tuổi rồi. Đương nhiên là em có quyền đi đến những nơi em muốn đi, làm những điều em muốn làm. Hắn không thể lúc nào cũng can thiệp vào đời sống của riêng em được.

Cảnh Liêm siết chặt tay lái, quyết định từ bỏ ý định xông vào nhà mà chỉ dừng xe từ xa để theo dõi em, nếu em đã không muốn hắn biết chuyện, hắn sẽ hợp tác cùng em.

Đôi lúc cũng nên để cho em có không gian riêng.

Dù vậy, ít nhất hắn vẫn nên có mặt ở đây, phòng trường hợp em cần đến hắn...

Cảnh Liêm xoa trán, ngả người tựa vào lưng ghế, trong đầu nhớ đến lời hứa của mình với em.

Anh sẽ luôn ở đây khi em cần anh.

____

Điền Khanh chẳng biết mình bị ba ném cái gì vào người, cũng chẳng nhớ nổi ông ta đã dùng cái gì để đánh vào người em. Em chỉ nhớ rằng mình đã ngã xuống sàn, những lời mắng nhiếc vẫn không ngừng vang lên bên tai.

Còn một cái nữa.

Em đã cãi lại.

"Tại sao con không thể yêu đàn ông? Tại sao Vũ Hiên làm được nhưng con thì không!? Tại sao ba mẹ lại phân biệt đối xử rõ ràng như thế!?"

Có lẽ vì em chưa từng đứng lên đòi công bằng cho bản thân như thế này trong quá khứ, nên cả hai người có chút khựng lại. Nhưng cũng chỉ là một thoáng qua, trên mặt em lại trúng một cái tát.

"Mày là con nuôi. Vũ Hiên mới là con ruột của bọn tao!"

____

Không lâu sau, hắn thấy cục cưng của mình bị đẩy ra trước cửa nhà, người đàn ông đó mạnh bạo đóng sầm cửa, để lại bóng lưng em chơi vơi dưới ánh đèn đường vàng nhạt.

Bàn tay Cảnh Liêm đặt lên phần khoá xe, định mở cửa xuống gọi em về nhà, nhưng rồi lại thôi.

Hắn muốn biết em sẽ làm gì tiếp theo.

Điền Khanh ngơ ngác nhìn cánh cổng trước mặt, nước mắt bất giác chảy xuống má.

Em biết phải làm sao đây?

Vì sao lúc Vũ Hiên xin ba mẹ đem em ra sống riêng, ba mẹ ngay lập tức đồng ý, và không một lần đến thăm em, mặc cho thời gian đầu em đã cầu xin ba mẹ cho em về lại nhà?

Ba mẹ biết Vũ Hiên là đồng tính, nhưng em không nhớ rằng gã ta phải trải qua những gì em đã chịu hôm nay.

Lúc nào cũng chỉ có một lí do duy nhất mà thôi. Vì em là con nuôi.

Điện thoại trong túi quần rung lên, đôi bàn tay run rẩy nhấn mở màn hình, là tin nhắn của Cảnh Liêm.

"Có cần anh đến cùng em không?"

Em lau nước mắt trên mặt, dằn lòng xuống rồi trả lời, "Dạ không cần đâu anh"

Vậy là đến cuối cùng, em không thể cho hắn được trải qua cái cảm giác được nồng nhiệt tiếp đón với tư cách là người yêu như những gì ba mẹ hắn đã làm với em.

Điền Khanh đeo khẩu trang, mệt mỏi nhất gót chân đi đến công viên gần nhà. Suốt thời gian ở với ba mẹ, đây là nơi mà em thường xuyên lui tới mỗi khi cảm thấy tủi thân.

Em cố chấp như thế này, cũng chỉ vì muốn bản thân có thể làm được điều gì đó cho hắn.

Cảnh Liêm đối xử với em quá tốt, tốt đến mức em sợ rằng bản thân không đủ để đáp lại. Cảnh Liêm cho em một gia đình, một cuộc sống mà em chưa từng một lần dám mơ đến, cho em tình yêu, cho em mọi thứ.

Điền Khanh ngồi phịch xuống ghế gỗ, ngón tay đưa lên lau đi hàng nước mắt.

Em đã làm được gì cho hắn?

__

Cơn gió thứ ba quấn vào người khiến em bất giác co lại.

Khó chịu thật, trời thì lạnh, nhưng em chỉ có một mình.

Điền Khanh chỉ cầm theo điện thoại, may mắn là pin còn đầy, nhưng em không có dũng khí đòi hắn đến đón em.

Dù biết rằng khả năng Cảnh Liêm nổi nóng là rất thấp, nhưng em cũng chẳng muốn phiền đến hắn. Em không muốn Cảnh Liêm phải chạy ngược chạy xuôi chỉ vì sự lì lợm của em.

Đã hơn tám giờ tối rồi, xe cộ trên đường cũng không còn đông như lúc em đến nữa. Cái se lạnh kèm theo sự vắng vẻ trên phố chỉ càng khiến em cảm thấy cô đơn.

"Em gọi anh được không ạ? Em nhớ anh lắm"

Hắn nhìn màn hình điện thoại hiển thị rõ ràng tin nhắn của em, trong lòng vừa hân hoan vừa đau nhói.

Thôi thì, khoảnh khắc em cô đơn nhất, em vẫn nghĩ đến hắn.

Điện thoại reng lên, không cần nhìn cũng biết là hắn gọi cho em. Một chút ấm áp khiến em mỉm cười, miễn cưỡng lau đi hàng nước mắt, bấm nút xanh.

"Bảo bối"

Em vốn định cùng hắn nói vài câu để ổn định tinh thần lại, nhưng hai chữ hắn dịu dàng nói ra liền khiến em chảy nước mắt.

Lời nói nhớ nhung bị nghẹn lại ở cuống họng, em quẹt đi quẹt lại hai má, cuối cùng vẫn là nhem nhuốc như chú mèo hoang.

"Nếu em nhớ anh đến vậy, có muốn anh đến đón em về không?"

Điền Khanh im lặng không trả lời, sợ hắn sẽ biết được mình đang khóc. Em biết Cảnh Liêm rất tinh ý, giọng em thay đổi một chút hắn đều có thể nghe ra.

"Anh nhớ em lắm. Hay là em về với anh đi"

Bàn tay run run do gió lạnh đưa lên lau đi hàng nước mắt đang chảy dài xuống má. Em hít một hơi thật sâu, giữ cho giọng thật bình thường, hơi nghẹn ngào trả lời hắn. "Em không sao"

"Nếu không ổn thì gọi anh nhé, chỉ cần em gọi thì lúc nào anh cũng nghe máy cả"

Cảnh Liêm muốn lao xuống lôi em về, muốn mắng cho em một trận vì ngốc, muốn bắt em từ mặt những người khiến em đau khổ, muốn đem em bỏ vào túi áo để một mình hắn cưng chiều.

Hắn muốn, nhưng hắn không làm.

Vì ngoài những cái đó ra, Cảnh Liêm còn mong em hạnh phúc.

Em sẽ chỉ hạnh phúc nếu em tự mình ý thức được bản thân đang làm gì. Dù sẽ có đau đớn, có tủi thân, nhưng em sẽ học được cách đối xử với bản thân như thế nào là phải.

Nếu như chưa từng chịu đau đớn, thì sẽ không thể nhận ra bản thân từng hạnh phúc đến thế nào.

Hắn có thể trói buộc em bên mình và nuôi em cả đời, nhưng chắc chắn bạn nhỏ không mong điều đó.

Cục cưng của hắn, phải tự học cách yêu thương chính mình, hơn cả cái cách mà hắn yêu em.

"Anh khoan cúp máy.."

Rồi sẽ đến lúc, em nức nở gọi cho hắn, xin hắn đón em về nhà. Khi ấy, Cảnh Liêm sẽ dùng yêu thương để bù đắp lại cho em.

Những cái giá em phải trả để học được, hắn sẽ thay em trả.

Trời đổ mưa, trong lòng em cũng đã lạnh cóng. Công viên không có mái che, chỉ có cây cao giúp em che chắn được vài giọt nước rơi lộp độp xuống.

Em không biết phải đi đâu cả.

Điện thoại vẫn còn chưa cúp, em vẫn nghe được tiếng thở đều đều trầm ổn của hắn bên tai. Dù là im lặng, nhưng ít nhất em không còn cảm thấy lạc lõng như ban nãy nữa.

Cảnh Liêm luôn chờ em cơ mà.

"Anh ơi..."

"Anh nghe đây, bảo bối"

"Em, em muốn về nhà"

Giọng nói run rẩy của em như đánh vào tim hắn một cái thật mạnh. Cảnh Liêm dịu giọng "Ừ" một cái, rồi cầm theo ô bước ra khỏi xe.

Không nhắn địa chỉ, không nhắn thêm gì cả. Em chỉ nói một câu ngắn gọn, rồi co gối run rẩy vì cái lạnh buốt của mưa.

Em muốn tìm chỗ trú, nhưng cảm thấy rất mệt mỏi, không thể nào đứng dậy được.

Em muốn về với Cảnh Liêm...

Nếu lúc này có Cảnh Liêm ở bên, cho dù hắn có mắng em ngốc nghếch, thì vẫn sẽ cõng em đi vào mái hiên, hoặc nơi nào đó tránh được cơn mưa này.

Chẳng biết từ khi nào, em đã có thói quen phụ thuộc vào hắn. Và em thậm chí còn không ý thức được như thế là tốt hay xấu đối với một người đã hơn hai mươi bảy tuổi như em.

Có lẽ là xấu, nhưng ít nhất em lại cảm thấy thoải mái khi được ở bên hắn.

Em đã từng suốt mấy năm trời chỉ có một thân mình với hai cánh tay chống đỡ cả bầu trời. Em đã từng một mình rơi nước mắt, một mình đối diện với tất cả mọi khổ cực mà cuộc sống đem đến. Em tưởng mình đã đủ mạnh mẽ rồi.

Cho tới khi em gặp Cảnh Liêm.

Từ khi có hắn, em không muốn khóc một mình nữa, mỗi khi khóc đều muốn được rúc vào lòng hắn, để hắn dịu dàng vỗ về. Em cũng không còn phải ấm ức cúi đầu chịu đựng hết mọi thứ, bởi vì Cảnh Liêm luôn ở đó, sẵn sàng bảo vệ em.

Em cứ ngồi yên trên ghế, đến khi mặt đất có một bóng người di chuyển đến gần rồi dừng lại ở bàn chân lạnh buốt, sau đó hạt mưa tí tách không còn đâm lên lưng của em

Cảnh Liêm cầm dù che cho cả hai người, nghiêng về phía em một chút, dịu giọng. "Mưa rồi, mình về thôi em."

Điền Khanh không cần ngẩng mặt lên cũng có thể biết được người đứng trước em là ai.

Chiếc ô màu đen dần nghiêng hẳn về phía em, mặc cho em đã ước sũng, Cảnh Liêm vẫn không muốn để em phải dính thêm một giọt nước mưa nào nữa.

Cũng giống như việc em đã bị tổn thương sẵn rồi, nhưng không có nghĩa là hắn có quyền để cho em phải chịu nhiều tổn thương hơn nữa.

Tiếng rào rạc khiến lòng em càng thêm nặng nề. Đường phố chỉ có em và hắn, ánh đèn đường hắt xuống khiến bóng hắn trải dài ra. Em ngước nhìn theo, phát hiện ra những giọt mưa đều đang rơi lên vai hắn.

Dù đã đợi lâu như thế, ánh mắt của Cảnh Liêm vẫn dịu dàng, nụ cười của hắn vẫn còn trên môi. Không một lời trách mắng, cũng chẳng hề hối thúc.

Điền Khanh cảm thấy sống mũi lại trở nên cay cay, đến hai mắt cũng mờ đi bởi hơi nước. Cảnh Liêm một tay cầm ô, tay kia nhẹ nhàng xoa lên mái tóc bết lại vì ướt mưa. "Đi thôi, kẻo cảm lạnh mất"

Trời mưa, nhưng lòng em cảm thấy rất ấm áp.

Chẳng hề có tia nắng, cũng không có áo khoác để tránh rét, chỉ có chiếc dù mà Cảnh Liêm đã nghiêng hết về phía của em.

Sao lại có thể ngờ đến, sống gần ba mươi năm, cuối cùng người thương mình nhất lại là một người không cùng máu mủ.

Hơn nữa, người này đã đối xử tốt với mình từ lần gặp mặt đầu tiên.

Không màng đến quá khứ của em, mặc cho em có biết bao nhiêu phiền phức, hắn vẫn kiên nhẫn dành trọn tình cảm cho em.

"Anh đến nhanh quá..."

"Chỉ cần em gọi, anh sẽ lập tức có mặt"

Nếu đợi đến lúc bạn nhỏ bình tâm nghĩ kĩ, có lẽ đã bị mưa tạt đến mức nằm lăn xuống đường mất thôi.

Cuối cùng, em không kiềm được mà cảm động đứng dậy nhào vào lòng hắn rồi bật khóc.

Ở bên cạnh hắn, ngay cả khóc cũng cảm thấy thoải mái hơn.

Cảnh Liêm điềm tĩnh ôm eo em kéo sát vào lòng mình. Hắn không nghe được tiếng khóc, bởi giọt mưa rơi tí tách đã sớm át đi mọi thứ. Hắn chỉ cảm nhận cả cơ thể em run bần bật, và áo của hắn dần trở nên ướt đẫm bởi nước mưa trên người em.

"Không sao. Anh đến đưa em về đây"

Cảnh Liêm che dù cẩn thận dìu em về xe. Em nhìn hắn mở cửa ghế sau, liền do dự, len lén thăm dò sắc mặt của hắn. Giận em nên không muốn cho em ngồi ghế phụ nữa hả...?

"Anh có đem đồ cho em, thay đồ xong đã, kẻo cảm lạnh."

Hắn để em chui vào xe, lịch sự đóng cửa rồi quay lưng lại, đứng bên ngoài đợi em. Mưa vẫn tầm tã rơi, nhưng Cảnh Liêm vẫn ở đó, chờ đợi.

Vì không muốn hắn ướt mưa, nên em cũng chật vật cố gắng thay đồ thật nhanh rồi gõ gõ lên cửa kính. "Em xong rồi.."

"Vậy em nằm nghỉ đi, anh đưa em về"

Đường đi xe khá xa so với đi tàu, Cảnh Liêm liếc nhìn kính chiếu hậu, cục cưng của hắn cứ ngồi đờ đẫn suốt quãng đường về nhà

"Ở nhà còn sủi cảo hôm bữa anh gói, em muốn đi ăn ở ngoài hay về nhà ăn?"

"Sao cũng được ạ..."

Bộ dạng của em thảm thương thế này, Cảnh Liêm biết mình chỉ nên đưa em về nơi ấm cúng nhất thôi.

Mưa chỉ còn lộp độp một vài hạt nhỏ, nhưng Cảnh Liêm vẫn không yên tâm, lái xe vào tận bên trong rồi mới cho em xuống.

___

"Chỉ ăn năm cái thôi sao? Đói thế này em ngủ được không?"

"Em mệt... không muốn ăn..."

Cảnh Liêm gật đầu, hắn không ép em quá mức những chuyện này. Việc ăn uống tốt nhất vẫn nên xuất phát từ chính em, tự điều chỉnh cho tốt, hắn chỉ đốc thúc khi em quá đà thôi.

"Nằm ngoan anh đắp mền cho em này,"

"Ừm, Khanh Khanh ngủ ngon nhé"

____

Đêm về rồi, sự yên tĩnh sẽ khiến người ta vô thức suy xét lại một ngày vừa qua.

Em chủ động nhích ra khỏi cái ôm của hắn, nằm sát vào góc rồi quay hẳn người vào tường.

Nếu có một bảng xếp hạng những ngày tệ nhất trong đời, chắc ngày hôm nay sẽ nằm chễm chệ ở một trong năm vị trí đầu tiên.

Sao mọi chuyện, trừ Cảnh Liêm ra, đều không thuận theo ý em nhỉ?

Điền Khanh sợ bản thân làm hắn thức giấc, thế nên chỉ dám lén lút khóc thật nhỏ. Em dùng tay che miệng và mũi lại, âm thanh phát ra gần như bằng không, chỉ có toàn thân cứ run bần bật là chẳng thể kiềm được.

Cảnh Liêm nhìn cả người em đều run rẩy, kèm theo tiếng khóc thút thít chẳng tài nào che đậy nổi liên tục phát ra, trong lòng đau đến khó chịu.

Vì sao em nhất định phải chịu đựng mọi thứ một mình như thế?

Chẳng phải anh ở đây để em có thể dựa dẫm vào sao?

Ban đầu, hắn định để em chút không gian riêng, khóc xong thì ngủ tiếp, hắn sẽ lại ôm em vào lòng. Nhưng có lẽ tổn thương hôm nay em chịu quá lớn, hắn không canh thời gian, chỉ biết rằng em đã khóc rất lâu, rất lâu rồi mà thôi.

Người mình thương khóc đến nghẹn ngào như thế, đương nhiên hắn chẳng thể nào nhắm mắt ngủ yên giấc.

Cảnh Liêm không suy nghĩ nữa, hắn đưa tay đến đặt lên eo em, dịu giọng, "Bảo bối, sao lại khóc một mình thế này"

Điền Khanh hơi khựng lại, sau đó mới thút thít đáp, "Không muốn anh biết em khóc..."

"Vì sao lại thế?"

"Vì trẻ con mới khóc nhiều..."

"Nói linh tinh, anh có bảo em trẻ con bao giờ đâu nhỉ?"

Em chỉ bịa tùm lum một lí do, còn lí do thật sự... em cũng không biết.

Chỉ là em không muốn Cảnh Liêm thấy em khóc thảm thương vì chuyện gia đình như vậy.

Gia đình là một thứ rất nhạy cảm đối với em. Và em chỉ muốn che giấu hết mọi điều liên quan tới hai từ gia đình này.

"Anh biết em muốn tự lo, nhưng có một số chuyện không phải cứ tự làm rồi tự ôm trong lòng là tốt, em có thể san sẻ với anh mà"

Em quay lại nhìn hắn, đèn phòng đã tắt rồi, nhưng vẫn thấy được ánh mắt chân thành của hắn dành cho em.

Giường của cả hai không to đến mức bên này với bên kia giường cách nhau một cây số. Em chậm chạp nhích đến gần hắn, e dè một chút, "Anh ôm.."

Cảnh Liêm luôn bảo, dù thế nào thì hắn cũng sẽ ở đây, sẵn sàng để em chạy vào lòng hắn.

Hoặc hắn sẽ tiến đến để ôm em.

Cảnh Liêm đưa tay kéo em đến sát lại gần, ôm em dỗ dành. "Thương cục cưng của anh quá đi mất"

Nếu như bình thường, em khóc một lát sẽ mệt rồi ngưng, thì hôm nay, em hoàn toàn mất khả năng khống chế được cảm xúc của mình.

Từng hàng nước thi nhau tràn ra khỏi khoé mắt đỏ bừng. Điền Khanh bấu chặt vạt áo hắn, run lẩy bẩy trong cơn dằn vặt tinh thần này. Bàn tay hắn vỗ nhẹ trên lưng cũng chẳng thể giúp em bình tĩnh lại. Lòng em đau, trái tim em đau.

Em biết lí do ba mẹ phân biệt đối xử là vì em là con nuôi. Nhưng em biết, khác với việc ba mẹ tự thừa nhận điều đó.

Cứ nhớ đến câu "Mày là con nuôi!", lòng em lại vỡ tan.

Cảnh Liêm không cản, chỉ để em thoải mái xả hết buồn bực.

Hắn là chỗ dựa tinh thần, chứ không phải là ép tinh thần của em.

Một người khóc, một người nghe, cả hai đều không nói gì cả, để cho đối phương chìm trong không gian của riêng mình.

Ánh bình mình le lói chiếu qua khe hở của lớp màn che, Cảnh Liêm cẩn thận vỗ nhẹ lên má em, dịu giọng hỏi, "Em có muốn lên sân thượng ngắm bình minh với anh không?"

Em ngước đôi mắt sũng nước lên nhìn hắn, thoáng qua chút lưỡng lự, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Dù gì cũng ngủ không được.

"Vậy anh cõng em lên"

Cứ thế, em bám trên lưng hắn đi lên tầng trên, ngồi xuống ghế ngắm nhìn mặt trời chậm rãi ló dạng.

"Có lạnh không em?"

"Em không sao"

Hắn nắm lấy bàn tay của em rồi đan vào, thở hắt một hơi, cùng em nhìn bầu trời đang dần sáng lên. "Chẳng mấy khi được ngắm bình minh thế này, em nhỉ?"

Giữa bầu không khí còn se se lạnh, được ngồi ngắm bình minh thế này, lòng em cũng dịu lại đôi chút.

"Cảm ơn anh," Điền Khanh đột nhiên nghiêng đầu, tựa lên bờ vai của hắn. Đây là lúc em cũng thừa nhận với chính mình, rằng em thích hắn, thích dựa dẫm vào hắn.

Có người để nương tựa vẫn tốt hơn mà.

Em chẳng biết sau này em có thể làm được gì cho hắn hay em có bù lại cho hắn được nhiều như những gì hắn đã làm cho em hay không. Nhưng khoảnh khắc này, và sau này nữa, em sẽ không bao giờ quên được cái cách mà hắn khiến cho em cảm thấy được yêu thương như hôm nay.

Đến khi gió trời bắt đầu ấm lên, tia nắng cũng bắt đầu chói hơn một chút, hắn mới thì thầm, "Chúng ta về phòng ngủ nhé"

Chỉ hỏi thế thôi, vì hắn sớm biết bảo bối đã thϊếp đi trên vai mình từ lâu rồi.

Cảnh Liêm chậm rãi cúi xuống, dùng hai cánh tay rắn chắc bế em lên. Điền Khanh dụi đầu lên ngực hắn, dần dần ngủ say.

Thôi thì, giữa nhiều đau đớn như vậy, em vẫn còn vòng tay của hắn để an tâm thϊếp đi.

Ít nhất, em vẫn còn Cảnh Liêm.

Hắn ngồi xuống giường cẩn thận mang vớ cho em, sau đó kéo mền che kín cổ thật kĩ càng rồi bản thân mới nằm xuống bên cạnh.

Sau hôm nay, có lẽ là mai hoặc mốt, hắn sẽ phải nghiêm túc nói chuyện lại với em.

Cho dù Cảnh Liêm thương em rất nhiều, nhưng chuyện hôm nay, từ việc em tự ý đi đến nhà ba mẹ, rồi lén lút khóc một mình, hắn không muốn nó xảy ra một lần nào nữa.

Nhưng mà thôi, chuyện đó từ từ tính.

Hắn kéo em đến sát bên mình, dịu dàng hôn lên trán em một cái. Có lẽ nụ hôn đó đã khiến em mơ màng tỉnh dậy, lẩm bẩm trong miệng, "Yêu anh"

Cảnh Liêm hơi khựng lại động tác, mỉm cười hôn thêm một cái lên vầng trán của bạn nhỏ. "Anh cũng yêu em, bảo bối"

Anh sẽ luôn ở đây khi em cần.

__

Bỗng dưng cảm thấy tình yêu của hai người thật dịu dàng và xinh đẹp ^^