Ấm Áp Nhất Là Khi Tuyết Rơi

Chương 41: Tự lập

Chap này mình đã viết từ rất lâu, nhưng cứ chỉnh sửa liên tục bởi mình thấy chap này thiêng về cảm xúc quá. Ngày cuối năm nên mình không muốn đăng chap drama và nặng nề như hôm bữa mình spoil trước, cuối năm phải ngọt ngào đúng hônggg

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ 💌

___

"Anh, anh giúp em lần này thôi..."

Cảnh Huyên gãi đầu, "Anh giúp cũng được, chỉ sợ anh ấy tinh ý quá thôi..."

Em gật đầu lia lịa, kéo cổ tay áo Cảnh Huyên, "Anh đừng nói cho Cảnh Liêm nha"

___

Cảnh Liêm lại đi công tác, ngay tuần em thi kha khá môn ở Đại học.

Trước khi đi vẫn là những lời dặn dò như cũ, nào là giữ gìn sức khoẻ, nghỉ ngơi đúng giờ, ăn uống đầy đủ,... Cảnh Liêm biết kiểu gì cục cưng của hắn cũng sẽ bỏ bê bản thân, nhưng chỉ mong em đừng đi quá giới hạn là được.

Hắn phải đi tận một tháng, còn em vừa thi xong đã lăn đùng ra xỉu giữa khuôn viên, làm cho trường phải gọi Cảnh Huyên đến bệnh viện.

Điền Khanh đương nhiên cũng sợ muốn khóc. Em chỉ thức khuya học một chút, bỏ ăn vài bữa để tiết kiệm thời gian thôi, sao thân thể lại yếu ớt đến như vậy chứ...

"Anh không cần ở đây canh em đâu, mai em tự xuất viện được rồi. Nhưng mà anh đừng nói gì với Cảnh Liêm nha"

"Biết rồi, lo ngủ giùm cái đi"

Thuyết phục được Cảnh Huyên rồi, em mới yên tâm nằm xuống ngủ. Gần đây hắn ở bên kia cũng rất bận rộn nên chỉ nhắn tin chứ không video call về như trước, thé nên em cũng an tâm phần nào.

Có điều, em quên mất phải năn nỉ Dĩnh Đình nữa.

"Về đi, đứa nhỏ nhà cậu có chuyện rồi"

Một tin nhắn của Dĩnh Đình gửi đến khiến cho Cảnh Liêm lập tức đặt vé máy bay gần nhất, một thân không hành lí bay về nhà.

Mặc kệ, đủ tư trang là được, thiếu cái gì thì mua thôi.

Thật sự không yên tâm khi để em ở nhà một mình.

Điền Khanh đến chiều ngày hôm sau cũng được cho xuất viện, ngủ được một giấc dài nên em thoải mái hơn nhiều. Cảnh Huyên đợi cho em lên xe taxi mới chịu lái về nhà, sợ đứa nhỏ này đứng ngoài đường lâu quá sẽ xỉu.

Em kiểm tra điện thoại, phát hiện không có cuộc gọi hay tin nhắn nào từ hắn nên cũng yên tâm phần nào. Cảnh Liêm mà biết em nhập viện chắc em tiêu đời mất.

Lần này thuận lợi quá làm em cũng hơi bối rối.

Đến lúc mở cửa nhà, nhìn thấy hắn đang nghiêm túc còn mặc bộ com lê màu đen ngồi trên ghế sô pha, Điền Khanh mới thấy tay chân rụng rời.

"Cảnh... Cảnh Liêm..."

Lẽ ra em nên vui khi được gặp lại hắn, nhưng hôm nay thì không.

Em sợ.

Tay của em run lẩy bẩy cất giày vào tủ, bước thêm vài bước rồi ngưng lại. Em không dám đến gần hơn một chút nào nữa. "Anh.."

Ánh mắt của Cảnh Liêm nhàn nhạt lướt nhìn em từ trên xuống dưới, hắn muốn mắng em một câu, nhưng cũng kịp thời kiềm lại.

Không gặp nhau gần nửa tháng rồi, đâu nhất thiết vừa gặp phải mắng em đâu.

"Lại đây"

Đúng là hắn đã bỏ đi ý định mắng em, nhưng giọng của Cảnh Liêm khi em gây chuyện nghe rất giống đang uy hϊếp.

Làm sao có thể bình tĩnh khi đối mặt với tình huống này chứ...

"Anh..." Giọng em run rẩy, vô tình lẫn một chút khẩn thiết trong lời nói. Hắn vẫn không thay đổi biểu cảm, kiên định, "Anh bảo em lại đây"

Cảnh Liêm có khí chất ép người rất mạnh mẽ. Bình thường ở nhà với em, hắn vẫn trông hiền lành, nhưng khi mặc com lê vào thì phong thái toát ra khác hẳn.

Bây giờ là một ví dụ.

Điền Khanh thật sự cảm nhận được chân như muốn nhũn ra. Đây không phải là lần đầu tiên hắn đáng sợ như vậy, nhưng mà lần thứ mấy không quan trọng, quan trọng là em muốn khóc lắm rồi.

"Khanh?" Cảnh Liêm kiên nhẫn lặp lại, cũng không hề tỏ ý tức giận. "Em không tự qua đây thì anh qua đó nhé?"

Hắn vừa nhấc gót lên, em đã vỡ oà, lắc đầu thổn thức, "Anh.. hức... đừng mắng em.."

Bước chân của Cảnh Liêm khựng lại.

Tiếng đồng hồ tích tắc hoà lẫn vào tiếng nghẹn ngào của em khiến lòng hắn bùng lên.

Vì sao em lại sợ hắn đến mức như vậy? Hắn đã làm gì để em trở nên nhút nhát ngay trước mặt hắn như thế này?

"Em thật sự đã cố gắng rồi, hức," Điền Khanh run rẩy bật khóc, vô thức lui về mấy bước. "Em không muốn, hức, không muốn để anh cảm thấy, hức, em vô dụng"

Giọng em khàn đặc, cũng chẳng trách được em hoảng sợ đến thế khi Cảnh Liêm đã phải về tận nhà để tìm em.

"Em cũng không muốn bị như thế này lúc anh đi đâu, hức, em, em cũng muốn cho anh thấy là, hức, là em có thể tự lập mà"

Chẳng biết từ lúc nào, em nhận ra, chỉ cần thiếu đi hắn bên cạnh, em sẽ bị ốm, bị mệt, bị khó chịu trong người.

Như thể em là một người vô dụng, chỉ cần mất đi hắn thì em sẽ chẳng làm được gì nên hồn.

Điền Khanh ngồi xổm xuống đất, lấy hai bàn tay che mặt lại, không ngừng nức nở, "Em không muốn làm anh thất vọng, dù anh nói với em là anh không thấy thế, em vẫn, hức, vẫn sợ lắm"

Không có ai là không biết tức giận cả. Chỉ là có người giỏi kiềm chế hơn những người còn lại mà thôi.

Làm sao cảnh Liêm có thể không thất vọng về em, khi em còn chẳng dám nuôi hi vọng ở chính mình?

"Em biết anh không muốn nghe em nói chuyện này, hức, nhưng Cảnh Liêm, em, nghĩ đến việc anh bao dung em đến như vậy, làm em, hức, làm em thấy ghét em"

Em cảm thấy thật tệ khi để hắn phải liên tục bỏ qua cho mình. Mỗi lần như thế, trong lòng em lại nghĩ Mình tệ quá, anh ấy thật tốt.

Suy nghĩ đó như đang gϊếŧ chết em.

Đáng lẽ hắn mới là người phải tức giận mắng em, nhưng chẳng hiểu thế nào lại thành em bộc phát trước.

Điền Khanh sợ nói thêm sẽ khiến hắn không hài lòng, thế nên em không nói nữa, quỳ bệt xuống sàn nức nở liên hồi.

Đây không phải là giận dỗi, mà là bộc phát.

Cảnh Liêm bước đến ngồi xuống sàn đối diện với cục cưng đang không ngừng run rẩy, đưa tay xoa xoa đầu em.

Đứa nhỏ này, chưa bị mắng câu nào cũng đã sợ hãi đến thế này rồi.

Lòng hắn rất xót xa.

"Khanh Khanh," Cảnh Liêm dịu dàng gỡ bàn tay em đang che mặt ra, trìu mến xoa xoa cặp má đỏ bừng vì kích động. "Anh biết, anh biết em cố gắng như thế nào mà"

Hàng mi em còn ướt đẫm nước mắt vội vàng cụp xuống, Điền Khanh kéo áo lên lau mặt, nhìn vô cùng khổ sở. "Xin lỗi..."

"Cục cưng, lại đây," Hắn hôn lên trán em một cái dịu dàng, nhẹ kéo em vào lòng mình. "Anh nghĩ là em chưa nói xong. Bảo bối nói tiếp cho anh nghe được không?"

Đầu nhỏ lắc lắc, lại rụt rè cọ vào vai hắn mấy cái, "Không muốn..."

"Ở đây chỉ có anh với em, em không muốn chia sẻ với anh luôn sao?"

Ngại chỉ là một cái cớ. Về cơ bản, em không quen nói ra nỗi lòng mình cho người khác. Mọi người ai cũng có khó khăn riêng, nhưng chẳng ai kể lể như em cả.

Càng ngày, em càng cảm thấy mình tệ đi...

"Khanh Khanh, cả đời sau này của chúng ta vẫn sẽ bên nhau. Em nói ra càng sớm thì sẽ càng thoải mái hơn thôi," Thấy em đắn đo một hồi, hắn đành phải dịu giọng khuyên nhủ. "Đằng nào cũng phải nói mà em"

Cảnh Liêm không vội, chỉ ngồi ôm em dỗ dành giúp em bình tĩnh lại một chút. "Không sao, có anh ở đây với em rồi"

"Em cũng, cũng không thích bị mọi người xem là trẻ con," Điền Khanh nhỏ giọng thút thít, "Em lớn rồi, em không muốn mọi người nghĩ em chỉ có thể phụ thuộc vào anh"

Em không muốn nghe những lời đó, vì em sợ phải tin rằng điều đó là đúng.

Nhưng bản thân em cũng không thích việc phải phụ thuộc vào hắn.

"Ừm, anh vẫn đang nghe đây"

"Em có thể, có thể tự làm được, có thể tự lo cho mình, anh tin em được không.."

"Đương nhiên là anh tin em rồi, lúc nào anh cũng tin tưởng ở em hết," Cảnh Liêm để em ôm lấy mình, bế em đem qua ghế sô pha rồi cho em thoải mái cọ vào người hắn. "Nhưng mà em, nghe anh nói này"

Điền Khanh ngồi thẳng dậy, ngước đôi mắt còn hoe đỏ nhìn hắn, "Dạ nghe"

Hắn xoa má em, mỉm cười. "Nếu như trong tình yêu ai cũng tự lập và tự lo được, thì sẽ khó ở bên nhau lắm"

"Yêu đương là khi chúng ta xâm nhập vào thế giới của nhau, phải có dựa dẫm, phải có phụ thuộc một chút, thì mới có gắn kết với nhau được"

Đôi mắt em ngờ vực nhìn hắn, nhỏ giọng, "Thật không..."

"Đi theo anh," Cảnh Liêm nắm tay em giúp em đứng dậy rồi cả hai cùng đi vào bếp. "Cái này hồi bé được học rồi này"

Hắn lấy hai ly rỗng, lần lượt đổ nước và sữa vào từng ly. Rồi lại tiếp tục lấy thêm chai trà trong tủ lạnh đổ vào ly sữa, còn ly còn lại thì thêm một chút dầu ăn.

"Em xem, nếu như cả hai không hề dính dáng gì với nhau như dầu với nước như thế này, thì làm sao chúng ở bên nhau được?"

"Còn nhìn trà với sữa bên đây, em có thấy chúng đang hoà vào nhau không?" Cảnh Liêm kiên nhẫn giảng giải cho em như một em bé ba tuổi, hoặc có lẽ trong mắt hắn, em thật sự là đứa nhóc lên ba. "Tình yêu là trà sữa, phải hoà vào nhau mới là tình yêu"

Em lúng túng nhìn hắn, ngoan ngoãn gật đầu.

"Tự lập là tốt, tự lo là tốt, nhưng anh không mong em tự lập đến mức tách rời khỏi cuộc sống của anh," Bàn tay hắn xoa nhẹ hai vai em, cúi đầu hôn lên đầu mũi của em một cái nhẹ nhàng. "Nếu em muốn biết, thì cuộc sống của anh cũng phụ thuộc vào em giống như cách em dựa dẫm vào anh vậy"

Em ngước nhìn hắn, hai mắt nóng bừng.

Từ khi nào, Cảnh Liêm trong lòng em chỉ có sự hoàn hảo. Hắn tuyệt vời đến mức em quên mất rằng, người yêu của em cũng có cảm xúc như bao người bình thường khác.

"Anh không độc lập như em nghĩ đâu, Khanh Khanh, anh vẫn cần em trong đời anh"

Hắn đi vòng qua bàn ăn, kéo ghế ra ngồi xuống. "Vậy chúng ta nói đến chuyện em giấu anh đi"

Điền Khanh ngoan ngoãn gật đầu, đây là chuyện hắn nhất định sẽ không nhắm mắt bỏ qua cho em.

Cho dù là bị đánh một trận, em cũng cảm thấy hắn phạt em như vậy là xứng đáng. Cảnh Liêm không thích em giấu diếm hắn, nhất là mấy thứ liên quan tới sức khoẻ...

Cảnh Liêm chờ em ngồi xuống đối diện mình, nghiêm túc mở lời, "Anh không muốn ràng buộc em, nhưng anh không chấp nhận việc em giấu anh những chuyện như thế này"

Em cúi gằm mặt, chỉ cho hắn nhìn tóc của mình. Mặc dù biết rằng hắn chỉ đang trò chuyện bình thường với em, nhưng sự căng thẳng trong em vẫn dâng cao.

Cảnh Liêm có uy mà...

"Đây chỉ là những việc nhỏ, có thể em thấy việc nhỏ không đáng nói, nhưng mà em," Cảnh Liêm nắm lấy đôi bàn tay của em, kiên định, "Anh cần phải biết"

Hắn sợ em giấu hắn những chuyện lặt vặt, rồi quen dần sẽ giấu cả những chuyện lớn.

Cảnh Liêm không muốn can thiệp quá nhiều vào những việc riêng của em, nhưng có một số việc, hắn bắt buộc em phải nói ra.

"Em không quan tâm đến sức khoẻ của em, nhưng anh thì có, vì vậy anh mới đánh em, mới phạt em, vì anh không muốn em bỏ bê chính bản thân mình"

Hôm nay Cảnh Liêm không bắt bẻ chuyện em không ngẩng mặt lên khi cả hai đang giao tiếp. Dù gì em cũng đã chịu nhiều áp lực, hắn thấy không nên ép buộc em quá nhiều.

"Những chuyện em nói với anh, anh không hi vọng em sẽ làm được"

Em thất thần nhìn hắn, môi hơi mấp máy nhưng vội vàng mím lại, một giọt nước mắt lại lăn dài trên má.

Cảnh Liêm thật sự từ bỏ niềm hi vọng ở em rồi sao?

Bàn tay hắn vuốt nhẹ dọc xương hàm của em, rồi đưa ngón cái lau đi hàng nước còn ấm nóng trên mặt Điền Khanh. "Anh tin rằng em sẽ làm được"

Môi hắn đáp xuống trên trán em một cái nhẹ nhàng, Điền Khanh cũng nắm chặt tay hắn, ngại ngùng né đi ánh mắt Cảnh Liêm đang dán chặt vào mình, "Cảm ơn anh..."

Hắn xoa đầu em, đáy mắt ẩn chứa một tia đau lòng không nói thành lời.

Em đã ôm những khó chịu này trong người suốt bao lâu nay rồi, và nếu như lần này không có chuyện, có lẽ em cũng sẽ chẳng bao giờ có ý định san sẻ với hắn.

"Xin lỗi vì đã làm anh phải về tận đây..."

"Không sao, anh không trách em," Hắn cười trấn an. "Đừng nói xin lỗi nữa, anh chưa mắng em một câu nào hết"

"Mỗi khi em cảm thấy tiêu cực, hãy nói anh biết. Những thứ anh nói cho em nghe hôm nay, anh có thể nói thêm một trăm nghìn lần nữa, anh sẽ nói đến khi em thật sự hiểu được rằng em quan trọng nhường nào đối với anh"

Mắt em lại đỏ bừng, không kiềm chế được mà nhào vào lòng hắn thút thít một trận.

"Em yêu anh nhiều lắm, hức, em chỉ thích anh thôi"

___

"Ban nãy em hỗn... em xin lỗi anh," Em ngồi trên giường, thơm tho mùi đào từ sữa tắm Cảnh Liêm mua cho. Hắn đang mặc áo ngủ, nghe em nói xong liền mỉm cười lắc đầu.

"Em không có, đừng xin lỗi," Cảnh Liêm cài xong cúc áo rồi quay sang véo má em. "Sao cứ nói xin lỗi mãi thế này, anh đâu có khắt khe với em vậy đâu"

Dù cách nhau sáu tuổi, hắn cũng không thường xuyên nhắc nhở em về việc lễ phép. Hai người đã kết hôn rồi, thân thiết một chút cũng chẳng sao. Trừ phi em thật sự quá hỗn thì hắn mới nhắc, nhưng chuyện này chưa xảy ra bao giờ, hoặc mơ hồ đến mức Cảnh Liêm không thể nhớ nổi.

"Ban nãy em có hơn lớn tiếng.."

"Không sao hết, đó là cảm xúc của em mà, anh muốn em thoải mái bộc lộ như thế khi ở bên anh"

Có lẽ đôi lúc em cũng quên mất rằng người ở bên em hiện tại khác xa so với Vũ Hiên.

Người ở bên em hiện tại sẽ không vô cớ, hoặc ngay cả khi em sai, cũng sẽ không tuỳ ý vơ đại một thứ gì đó để đánh em.

"Hết học kì rồi, em đi công tác chung với anh nhé," Cảnh Liêm dụ dỗ, thoa dưỡng ẩm lên gương mặt mịn màng của em. "Anh ở bên đó nhớ em nhiều lắm, xa em anh không chịu được"

"Thế anh có tiện không ạ?"

"Kế hoạch của anh luôn có chỗ dành cho em"

Điền Khanh đỏ mặt, nằm vật xuống giường rồi lấy mền che kín người, "Vậy thì em đi theo anh, tại anh rủ em nên em mủi lòng rồi"

Cảnh Liêm bật cười, hôn lên trán em một cái. "Vậy em ngủ đi, để anh soạn đồ cho em"

Em nằm nghiêng người sang nhìn hắn đứng ở tủ quần áo lấy đồ em ra rồi xếp ngay ngắn lại, cảm giác ấm áp dâng trào đến cong cả mắt.

Cảnh Liêm đã yêu em từ khi em vẫn còn đang khổ sở tập yêu bản thân mình.

Mong em sau này sẽ luôn chia sẻ với anh như hôm nay.