Ấm Áp Nhất Là Khi Tuyết Rơi

Chương 40: Trời mưa

Cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ tác phẩm của mình ạ 🙆

♀️💌

___

Góc phòng hôm nay lại có một bóng người quen thuộc đang nghiêm chỉnh đứng.

Hôm nay, em lại phải đứng phạt.

Tiếng bước chân lên cầu thang càng lúc càng rõ ràng, em hơi lo lắng, tay cũng có chút mỏi rồi.

Cảnh Liêm mở cửa phòng, cục cưng luôn làm cho hắn cảm thấy yêu thương, cho dù phải phạt em đi chăng nữa.

"Em đi lấy chổi lông gà đến giúp anh"

Hàng mi em cụp xuống, run rẩy cảm thán trong lòng, chổi lông gà là thứ hắn dùng để doạ em khi em lần đầu làm sai. Mặc dù chưa bị Cảnh Liêm đánh bằng cái này bao giờ, em vẫn cảm thấy nhất định sẽ rất đau.

"Sao thế?" Cảnh Liêm nhìn em mím môi siết chặt vạt áo mà nén cười. "Anh để ở phòng khách"

Trước đây Cảnh Liêm luôn tự đem roi đến chỗ em, bây giờ phải tự đi lấy, em có hơi lúng túng.

Em bần thần nhìn chổi lông gà một lúc, tay bất giác đưa về phía sau xoa xoa, nhất định sẽ rất đau.

Cảnh Liêm tức giận đến mức muốn đánh em bằng cái này sao?

Em biết sai sót trong công việc là chuyện lớn, nhưng đánh bằng chổi lông gà... sợ đau lắm.

"Đây ạ.."

"Em ngồi xuống đi"

Đợi đến khi em ngồi ngay ngắn, Cảnh Liêm để roi sang một bên, chủ động bắt đầu, "Vì sao hôm nay anh phạt em?"

"Em, em sai sót nên dẫn đến công ty bị ảnh hưởng..."

Cảnh Liêm hơi cau mày, đây không phải chuyện hắn muốn nói tới.

Việc ở công ty đã giải quyết rồi. Chưa giải quyết thì hắn cũng sẽ không xử lí những việc đó ở nhà như thế này.

"Không phải, việc đó đã xử lí xong rồi mà"

"Dạ.."

Ở công ty đương nhiên sẽ nghiêm khắc với em hơn, nhưng là nghiêm khắc trong công việc. Đã bước vào cửa công ty thì em cũng sẽ như những nhân viên khác, làm tốt thì được thưởng, sai thì trừ lương.

"Anh sẽ không đánh mắng em nếu em xảy ra lỗi về công việc," Cảnh Liêm trấn an em. "Nếu như em làm sai, thì trừ thưởng, trừ lương, nhất định không có chuyện anh phạt riêng em"

Em ngơ ngác gật gật đầu, thế mà em còn tưởng hắn sẽ đánh đòn em vì làm sai gây ảnh hưởng đến công ty cơ...

"Nếu như em đến các công ty khác làm, thì đâu có ai đánh em vì làm sai, đúng không nào?"

Chỉ mới hỏi chuyện thôi mà đã lệch hướng chủ đề đến vậy rồi. Thế nên đây là lí do hắn luôn dành thời gian để cùng nhau nói chuyện trước khi bắt đầu phạt em.

Cảnh Liêm muốn từng cái đánh xuống đều sẽ truyền tải đúng hình phạt cho điều mà hắn muốn nói đến.

"Được rồi, hôm nay anh muốn nói về chuyện của em"

"Ngẩng mặt lên nhìn anh, Khanh Khanh," Hắn đột ngột nghiêm giọng, doạ em run rẩy không dám trực tiếp nhìn vào mắt hắn.

"Anh đã từng nói với em, là em vào công ty để làm việc. Không phải để chạy vặt cho người khác"

Em hơi ngẩn người, có lẽ hôm nay hắn đã thấy em phụ các anh chị trong công ty, nhưng việc chạy vặt để in tài liệu không phải là chuyện thường tình sao?

"Anh thấy em băng qua đường lúc trời đang mưa"

Nếu như trước đó không có gì xảy ra, thì câu nói này rất bình thường.

Nhưng chiều hôm nay, lúc em vội vã băng qua đường để đi mua nước giúp đồng nghiệp mà không nhìn kĩ hai bên, đã suýt bị xe tông trúng.

Ngón tay Cảnh Liêm lướt nhẹ trên gương mặt em, hắn hoàn toàn có thể nhìn ra được sự sợ sệt trong đôi mắt bắt đầu ngân ngấn nước.

Đứa nhỏ này, mới nói có mấy câu mà đã bày ra bộ dạng đáng thương đến vậy rồi.

"Em biết từ trước đến giờ, anh tha thứ cho em nhiều lần rồi phải không?"

Không phải cái gì hắn cũng có thể dung túng cho em.

Nhất là về chuyện liên quan đến tính mạng như thế này, Cảnh Liêm càng nghiêm khắc hơn gấp nghìn lần.

"Lúc đó anh thật sự muốn lôi em vào xe đánh cho một trận"

Cảnh Liêm vỗ nhẹ lên bàn tay đang bấu chặt vào nhau của em, thì thầm, "Đau bây giờ"

Những lúc mà em cho rằng lẽ ra Cảnh Liêm nên tức giận, thì hắn vẫn luôn dịu dàng, dùng cách nói chuyện dễ nghe nhất để tiếp cận em.

"Nếu như anh mất em, thì anh phải làm sao đây?"

Mặc dù vẫn là tông giọng đó, nhưng dựa vào ánh mắt của hắn, em có thể biết được Cảnh Liêm đang rất nghiêm túc, và mông em sẽ đau.

"Xin lỗi anh.." Điền Khanh cúi thấp đầu, mắt hơi hồng hồng, có lẽ vì sợ chốc nữa bị phạt nên cũng hơi căng thẳng một chút.

Cảnh Liêm gật đầu, dang rộng vòng tay, "Ôm nào"

Thế là em như thói quen nhào vào lòng hắn, để hắn trìu mến hôn lên mái tóc em. "Không thể không phạt, đúng không em?"

"Anh đánh nhiều một chút..."

"Đừng nói như thế, đến lúc anh đánh nhiều thật em sẽ không chịu nổi đâu," Hắn mỉm cười, vỗ vỗ lưng em trấn an. "Năm phút nữa nhé"

Năm phút này em cứ thế bám lấy Cảnh Liêm, không xin xỏ, chỉ lặng lẽ tận hưởng hơi ấm của hắn.

Chẳng biết là Cảnh Liêm cố ý hay vô tình tạo thói quen dành thời gian cho em ôm trước khi phạt, nhưng em thật sự cảm thấy cái ôm này khiến em bình tĩnh hơn rất nhiều.

Cảm giác ấm áp và mùi hương quen thuộc của hắn bao bọc xung quanh, kèm thêm từng cái vỗ nhẹ trên lưng, như đang nhắc nhở em rằng, dù có thế nào đi chăng nữa, thì hắn vẫn ở đây.

Điền Khanh nhìn ra cửa sổ, im lặng nghĩ về những gì hắn nói với em.

Việc em mạo hiểm là thật, nhưng còn chuyện được nhờ đi mua nước, lúc đó em không nghĩ rằng nhận lời là không nên. Bởi em cứ nghĩ rằng nhờ một chút như vậy cũng không ảnh hưởng nhiều, xem như tạo mối quan hệ một chút.

Ai mà biết làm như thế là sai đâu...

"Cảnh Liêm..." Em quay sang nhìn hắn. "Thật ra lúc họ nhờ em đi... em không nghĩ nhiều đến thế ạ..."

Vốn dĩ từ trước giờ em không nghĩ nhiều về lời nói của người khác.

Đi mua giùm ly nước, dù là ở con đường đối diện công ty hay xa hơn, em cũng không nghĩ nhiều.

"Em không biết là em không nên như thế ạ..." Giọng em hơi run, có lẽ vì sợ hắn nghĩ rằng mình đang tìm cách chối tội. Nhưng Cảnh Liêm từng bảo nếu em không muốn bị phạt thì em phải nói với hắn cơ mà...

"Anh có thể, có thể nào, chỉ phạt em vì băng qua đường nguy hiểm không ạ..."

Em không trốn đòn, nhưng mông của em không thép đến mức có thể chịu thêm mười mấy bạt tay cho một lỗi mà em không nghĩ là sai đâu.

Đánh thêm một cái, chỉ cần là bàn tay của hắn, thì em đều cảm thấy đau cả.

"Được, anh hiểu rồi," Trái ngược với những suy nghĩ ngập tràn tiêu cực của em, Cảnh Liêm chỉ mỉm cười gật đầu. "Cảm ơn em vì đã nói cho anh biết"

Lựa chọn nói ra là có lợi cho chính em mà thôi.

Cảnh Liêm không đánh oan em, nhưng cũng sẽ có những tình huống đặc biệt như thế này.

Hắn luôn bảo, hắn sẽ không phạt em vì thứ mà em không biết.

"Lần sau lỡ có thế này thì nhớ phải nói cho anh nhé"

"Nhưng mà nghe này, anh đã nói rồi, em vào công ty là để làm việc, và em phải biết giữa làm việc và chạy vặt, hiểu không em?"

Điền Khanh gật gật đầu, lại rúc vào lòng hắn ôm thật chặt. Mãi thêm mấy phút nữa, Cảnh Liêm mới vỗ nhẹ lưng em, "Chúng ta bắt đầu nhé?"

"Dạ"

Em ngoan ngoãn nhích ra khỏi cái ôm, hơi căng thẳng hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi hạ người xuống đùi hắn.

Cảnh Liêm cầm phần thắt lưng quần của em, nhanh gọn kéo đến tận đầu gối, để lộ phần mông và cặp đùi trắng trẻo của em.

"Nếu đau thì nói với anh, anh sẽ giúp em xoa"

Nói xong, hắn ngưng lại một chút để em bình tĩnh, rồi bắt đầu đánh năm cái đầu tiên.

Cảnh Liêm so với những lần trước, có vẻ như không nương tay nữa.

Chỉ mới năm cái nhưng hai bên mông đã hằn lên dấu bàn tay đỏ hồng. Điền Khanh ôm lấy gối, khẽ kêu lên một tiếng.

"Thật may vì lúc đó anh không lập tức đánh em, nhỉ?"

Câu nói từ tốn của hắn vang lên kèm theo năm bàn tay nữa rơi xuống. Tiếng va chạm vào da thịt khiến em run người, vô thức co chân lại. Đau đớn dồn dập khiến nước mắt em tuôn ra, lã chã thấm vào gối đầu.

"Nếu không, có lẽ anh đã đánh em đến mức em không đứng dậy nổi nữa"

Hắn không doạ em cho vui. Em biết Cảnh Liêm hoàn toàn có thể làm như thế.

Khác với hình ảnh tại nhà, Cảnh Liêm ở công ty là một người hoàn toàn khác. Trừ những lúc chỉ có riêng em và hắn, thì Cảnh Liêm vô cùng, phải nói là cực kì khó tính. Người duy nhất trong công ty ngoài em chịu được tính hắn cũng chỉ có chị Thư ký mà thôi.

Hơn nữa, Cảnh Huyên cũng từng kể với em việc hắn đánh đau đến mức nào. Và em biết rằng, những lần đánh đòn từ trước đến nay Cảnh Liêm đều rất nương tay với em.

Bàn tay vẫn không khách khí mà liên tục đánh vào cặp mông bắt đầu sưng đỏ kia. Em nức nở cố gắng giữ yên vị trí, nhưng thật sự đau quá, muốn nằm yên cũng khó nữa...

"Trong đầu anh cứ liên tục nghĩ đến việc lỡ như khi ấy tài xế không dừng kịp, có phải là anh mất em rồi không?" Tay trái hắn cẩn thận giữ eo em lại, sợ em bị ngã xuống đất.

Chỉ vì người phạm lỗi là em, Cảnh Liêm mới cố gắng kiềm chế bản thân.

Cảnh Liêm làm tất cả những điều này là vì em.

Vậy mà, em luôn từ lần này đến lần khác khiến hắn phải lo lắng.

Điền Khanh run bần bật, đáng thương úp mặt vào gối mà rên khóc.

"Đau lắm hả em? Sao lại thế này rồi," Đánh hơn hai mươi cái, hắn nhận ra em khóc đến mức toàn thân đều run đến mất kiểm soát, nhưng tuyệt nhiên không hề có tiếng kêu la gì.

Nghĩ nghĩ một chút, cứ thế này đánh tiếp thì có hơi không ổn, tốt nhất vẫn nên dỗ em chốc lát.

Cảnh Liêm đỡ em ngồi vào lòng mình, vuốt ve mái tóc em, dịu giọng. "Ngoan, anh thương, anh thương nào"

"Không sao, em cảm thấy thế nào thì cứ nói ra, anh ở đây để lắng nghe em mà," Cảnh Liêm đặt em ngồi xuống đối diện mình. "Nào, bình tĩnh lại, Khanh Khanh, hít thở theo anh nào"

"Xin, hức, xin lỗi ạ"

"Không nói chuyện, khi nào em thở cùng nhịp với anh thì mới được nói"

Em ngước mắt nhìn hắn, hơi mấp máy môi, nhưng lại bị ra hiệu giữ im lặng nên đành cụp mi nghe lời.

Cảnh Liêm áp sát người em vào l*иg ngực mình, để nhịp thở của cả hai dần dần hoà làm một, mới chậm rãi nói, "Anh muốn một ngày nào đó em sẽ nhận ra rằng, mọi người xung quanh thương em nhiều đến vậy, có phải em cũng nên thương bản thân một chút không?"

Mắt em vẫn còn đong đầy nước, nghe được câu này của hắn, lập tức tiếp tục bùng nổ. Nước mắt cứ liên tục chảy dài xuống má, tiếng nức nở mãi không dứt được.

"Nếu khóc làm em cảm thấy thoải mái hơn thì em cứ khóc đi," Cảnh Liêm để em chui rúc vào trong lòng mình. "Anh ở đây với em"

Hắn biết em không phải khóc vì bị đòn đau. Vì đến roi mây cũng chẳng làm em khóc nhiều như vậy.

"Em sẽ yêu thương bản thân em thật tốt

Thương ai cũng được, chi bằng thương em.

Khoảnh khắc em nhận ra toàn bộ sự nỗ lực của hắn, cuối cùng cũng chỉ để em tự nhìn nhận lại bản thân mình, tim em như chậm rãi phục hồi những vết thương hoá sẹo đã lâu.

"Ừm, anh biết em là giỏi nhất mà"

Hơn một năm qua, toàn bộ sự kiên trì của hắn là để đổi lấy một câu này của em.

Không phải lời nói suông, mà em sẽ thực sự yêu thương chính mình.

Em lặng thinh ngồi trong lòng hắn một lúc, nghiêm túc đánh giá một lát, cảm thấy từ nãy đến giờ có lẽ phạt chưa đủ...

"Anh phạt tiếp ạ..."

Cảnh Liêm mỉm cười nhìn em bò ra khỏi lòng mình rồi tự giác nằm sấp, cặp mông đỏ đỏ hồng hồng nhô cao ngay tầm đánh. Hắn thật sự không thể tin trên đời có một người thật thà tìm roi như em, không biết nên khen em ngoan hay mắng em ngốc nữa.

Chổi lông gà bên cạnh, đã đến lúc dùng đến rồi.

"Đáng lẽ anh phải phạt em thật nặng, phải đánh thật đau cơ," Cảnh Liêm nhịp nhịp cán chổi lên cặp mông đang run rẩy của em. "Nhưng vì em vẫn chưa xảy ra chuyện gì, nên anh chỉ phạt cảnh cáo thôi, nhé"

Em căng thẳng vùi mặt vào gối, vô tình đưa mông lên cao hơn một chút. Hắn mỉm cười, vỗ nhẹ lên mông em, "Anh muốn em đưa cho anh một con số, em nói bao nhiêu thì anh đánh bấy nhiêu"

Điền Khanh không thích trò này, vì em chỉ biết là nên bị đánh nặng hay nhẹ, chứ em không thể định rõ một con số được.

"Bốn mươi... được không ạ..."

Bàn tay hắn lại vỗ nhẹ lên mông em, Cảnh Liêm thầm cảm thán trong lòng. Cục cưng của hắn chịu đòn chẳng được bao nhiêu nhưng lại mạnh miệng vô cùng.

Sao lại không biết thương bản thân mình vậy chứ?

"Không được, em suy nghĩ kĩ lại"

Em cắn môi, bốn mươi roi là ít quá rồi, tội của em nên đánh nhiều hơn mới đúng, sao có thể đánh bấy nhiêu được.

May mà Cảnh Liêm cho em suy nghĩ lại, nếu không em sẽ cảm thấy thật hổ thẹn với chính mình.

"Vậy... năm mươi.."

Cảnh Liêm im lặng một chút, cố ý cho em chút thời gian nghĩ thêm. Thế mà em vẫn hiểu lầm, cho rằng như thế vẫn chưa đủ, run rẩy nói, "Sáu.. sáu mươi ạ... nhưng như thế nhiều lắm..."

"Biết nhiều mà vẫn đòi tăng lên hả bé?" Cảnh Liêm cười, trêu em một chút. "Sáu mươi roi là không đứng lên nổi đâu"

"Dạ..." Mặt em đỏ bừng ngại ngùng khi được hắn gọi là bé, nhưng từ này nghe đáng yêu thật mà nhỉ? Ngoại trừ việc em đã gần ba mươi tuổi thôi...

"Khanh Khanh, anh yêu cầu em suy nghĩ lại là vì em đang đưa ra mức quá cao," Hắn lắc đầu mỉm cười, tay trái theo thói quen vò mái tóc em. "Suy nghĩ lại, đừng tăng lên nữa, giảm xuống. Đoán bừa là anh đánh thêm đấy"

"Ba mươi nha anh..."

"Ba mươi? Em bị phạt ba mươi roi bao giờ chưa?"

"Chưa ạ..."

"Thế thì giảm xuống, ở con số nào mà em chắc chắn em có thể chịu được đấy," Hắn mỉm cười, đương nhiên là không để em nhìn được. Phạt thì phải nghiêm túc, nhất định phải khiến em khắc sâu trong lòng.

"Em không biết... anh chọn giúp em.."

"Không được, em phải tự chọn thôi"

Trong lòng có chút uỷ khuất, em không chịu trả lời, vùi mặt vào gối hờn dỗi.

"Anh nói rồi, em quyết bao nhiêu là anh đánh đúng con số đó. Em suy nghĩ đơn giản thôi. Chọn một con số mà em chắc chắn sẽ chịu được," Hắn xoa xoa đầu em, kiên nhẫn chờ đợi.

"Mười, mười roi được không anh..."

Cảnh Liêm vẫn không vừa ý lắm, hắn thầm mắng em ngốc, con số hắn muốn em đưa ra chỉ có năm roi mà thôi.

"Em không giảm đâu... em làm sai.."

"Được, em nằm ngay ngắn đi"

Roi nhịp nhịp một lát, rồi nhanh chóng đánh xuống hai cái. Điền Khanh không kiềm chế được nức nở kêu lên, tay cũng vội đưa về phía sau xoa xoa để phân tán cái đau.

Đau thật đấy.

"Khanh Khanh"

Ánh mắt hắn hạ xuống nơi bàn tay em đang run rẩy xoa vết roi, khẽ thở dài, hắn kéo tay em cố định ở phần lưng. "Muốn bị mắng đúng không?"

"Đau ạ, hức..."

"Anh đã bảo nếu muốn xoa thì nói với anh cơ mà," Cảnh Liêm không hài lòng nhịp nhịp roi, sau đó bất ngờ đánh một cái xuống vùng da mỏng gần đùi dưới. "Không được như thế nữa"

"Dạ, hức, anh xoa.."

Đôi lúc hắn cũng cho rằng mình cưng chiều em nhiều quá. Chẳng hạn như khi đánh đòn cũng sẽ giúp em xoa nếu được nhờ, hoặc khi em che hay né đòn cũng sẽ xót mà không phạt gì thêm. Cảnh Liêm từng lo rằng chiều chuộng như thế sẽ khiến em ỷ lại, nhưng cuối cùng em vẫn rất ngoan, nên hắn không lo lắng gì hơn nữa.

Hắn thật sự vô cùng thích những khoảnh khắc có thể chiều chuộng em.

"Được rồi, anh phạt tiếp nhé," Cảnh Liêm xoa mông giúp em một lát, rồi lại cầm roi lên đánh thêm ba cái.

"Hức, đau, anh..."

Cảnh Liêm không dùng nhiều lực. Vốn dĩ nếu đánh bằng roi thế này thì phải để em nằm xuống giường, hắn đứng dậy mới có thể vung mạnh được. Nhưng điều này không đồng nghĩa với việc em không cảm thấy đau.

"Có muốn anh xoa không?"

"Em muốn, hức, muốn nghiêm túc chịu phạt," Em lắc đầu nguầy nguậy, lại ôm chặt lấy gối. "Anh... đánh tiếp ạ.."

Đã bảo là em rất ngoan mà...

Năm roi còn lại Cảnh Liêm cố ý dùng lực thêm một chút, hại em khóc nức nở và suýt đưa tay về sau xoa mông. May rằng Cảnh Liêm kịp thời giữ tay em ở lưng, nhanh chóng hoàn thành phần trách phạt.

Mười lằn roi đỏ ửng trải dài trên mông em. Cảnh Liêm xoa xoa vỗ vỗ, vết này sẽ không bị bầm, để đến mai là hết sưng thôi.

"Khanh Khanh, ngồi dậy," Hắn kéo quần lụa lên che chắn cặp mông sưng đỏ của em lại, sau đó cẩn thận để em nương vào tay mình mà ngồi lên. "Ngoan lắm, anh thương"

Trong đầu em chẳng thể nghĩ gì ngoài việc mông đau đến mức muốn khóc.

Cảm giác rát bỏng vẫn hiện diện rõ ràng khiến em vô cùng khó chịu, Điền Khanh dụi đầu vào hắn, thút thít mãi không thể nào ngưng.

"Ngoan nào, anh thương, khóc nhiều quá sẽ sưng mắt mất thôi"

"Không thích anh dùng roi..." Em thì thầm, mặt cũng vì xấu hổ mà đỏ bừng. Hắn phì cười, đưa tay kéo má em. "Sao thế"

"Đau lắm ạ..."

"Anh sẽ chỉ dùng cái này khi em phạm lỗi lớn thôi, được chứ?"

Em mím môi, gật đầu đồng tình, "Chỉ dùng khi em hư thật hư thôi..."

"Ừm, chỉ dùng khi em làm chuyện nguy hiểm thôi"

Cảnh Liêm mỉm cười, một tay kéo quần em xuống để xem xét lại lần nữa. Đúng là hắn đánh giá thấp cán chổi lông gà rồi. Bây giờ mười lằn roi đã sẫm màu hơn, vẫn sưng lên đỏ ửng, trong khi phần đánh bằng tay đã tan dần đi, để lại vùng da trắng hồng.

"Bảo bối, em nằm xuống đi, anh bôi thuốc cho rồi mình đi ngủ nhé"

"Dạ"

Cuối cùng, Điền Khanh định nghĩa gặp đúng người là như thế nào?

Là khi em làm sai, em vẫn có thể được cùng hắn nói chuyện rõ ràng, được chỉ ra thế nào là nên và không nên.

Là khi buổi tối em nằm lên giường, liền có thể yên bình chìm vào giấc ngủ mà không phải lo lắng về bất cứ điều gì.

Cho dù em có làm sai, thì giờ ngủ vẫn là giờ ngủ, giờ ăn vẫn là giờ ăn. Và quan trọng nhất là, em biết được người ấy sẽ không vì em như thế mà hành hạ em, ghét bỏ em.

"Đau quá không ngủ được hả em?"

"Không phải... em nghĩ linh tinh thôi ạ," Em rúc vào lòng hắn, để hắn hôn lêи đỉиɦ đầu mình một cái. "Anh ngủ ngon"

"Em cũng ngủ ngon"

Cưng chiều em là sở thích của anh.

___

Lí do hầu như các chap của mình đều kết thúc bằng cảnh lên giường đi ngủ, là vì mình cảm thấy rằng, dù giữa cả hai có xảy ra mâu thuẫn hay chuyện gì đi nữa, thì chiếc giường cái chăn là thứ để trấn an rằng cả hai vẫn sẽ luôn ở bên nhau

Có thể cả ngày dài rất mệt mỏi, nhưng đêm về là thời gian của chúng ta