Ấm Áp Nhất Là Khi Tuyết Rơi

Chương 7: Bệnh viện

Phần này có thể nói là gấp đôi bình thường luôn. Mình muốn tách ra, nhưng tính mình không thích cắt truyện ở những phân đoạn cao trào. Nên mới thành ra dài thế này

Lượng bình luận ở phần trước đột nhiên cao hơn bình thường nên mình rất cảm kích. Cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ truyện của mình. Mình sẽ làm một con ong chăm chỉ để thường xuyên ra phần mới cho mọi người nhé 💌

____

Hôm nay Cảnh Liêm đi công tác, 1 tháng

"Bảo bối, anh đi đây. Dậy nhớ ăn sáng nghe chưa?" Hắn sửa soạn xong, hôn một cái lên trán em rồi đi ra ngoài. Chuyến bay lúc 4 giờ sáng, buộc hắn phải đến sân bay sớm

Cảnh Liêm không ép em đi. Dù gì đi công tác, hắn cũng phải chăm chú làm việc chứ không dành trọn vẹn thời gian ở bên em được. Em đi theo nhất định buồn chán, thế nên ở lại đây cũng tốt

Nhưng đến khi hắn hạ cánh tại Mĩ, nhìn thấy bản đồ hành trình của em vào bệnh viện. Cuống cuồng gọi điện cho thư kí ở đó đến kiểm tra, nhận được vài chữ. "Em ấy đi mổ ruột thừa"

Cảnh Liêm muốn gọi điện về mắng em. Rốt cuộc lại không nỡ. Em vừa mổ ruột thừa, lại chọn thời điểm không có hắn bên cạnh để đi, nhất định đã rất cô đơn. Nếu hắn nặng lời, em sẽ buồn mất...

"Cậu ấy còn đang ngủ, khi nào tỉnh dậy tôi sẽ báo anh"

"Cảm ơn cô"

Lần này không đi cùng hắn là em cố ý. Bụng em đã đau cả tuần nay rồi, nhưng em không muốn hắn lo lắng nên chỉ giữ trong lòng. Nhiều lúc đau đến rơi lệ, em vẫn phải im lặng nín nhịn. Em biết lần đi công tác này của hắn là có dự án quan trọng, em không muốn hắn vì em mà ảnh hưởng đến công việc

Em gắng gượng đến ngày hôm nay, cũng là suy nghĩ rất lâu. Hắn một khi đã đi rồi thì sẽ không thể quay lại ngay được. Thế nên em cũng rất yên tâm bước vào bệnh viện

Cảnh Liêm không thể dứt bỏ công việc bên này, chỉ có thể chờ đợi em tỉnh giấc rồi gọi về. Tuy vậy, thời gian chênh lệch vẫn khiến cho mọi chuyện có chút khó khăn. May mắn là hắn không ngại thức khuya, nhất là để nói chuyện với em

"Bảo bối"

"Anh..." Đột ngột được hắn gọi điện thế này, bình thường em sẽ rất vui. Nhưng lần này không vui nổi nữa, em chỉ lo bị bắt gặp thôi

"Em đang ở đâu?"

"Ở nhà"

Cảnh Liêm bên này đã hơi không vui, nhưng vẫn giữ cho mình bình tĩnh. Em rốt cuộc học ở nơi nào cái thói nói dối hư hỏng đó?

"Anh biết em ở bệnh viện"

"...." Điền Khanh cứng người, lia mắt nhìn quanh phòng bệnh. Em nên trả lời thế nào cho phải? Anh theo dõi em?

"Khanh Khanh," Cảnh Liêm nghe được tiếng thở căng thẳng của em. "Không cần lo lắng. Anh sẽ sớm về với em, dưỡng thương cho tốt"

"Anh không mắng em?"

"Vì sao phải mắng em?" Hắn bật cười. "Không mắng đâu, Khanh Khanh nghe lời bác sĩ, anh xong việc sẽ về với em"

"Dạ," Suy nghĩ một chút, em nói thêm. "Xin lỗi anh"

"Ngoan, cũng không còn sớm nữa. Đừng thức khuya, không tốt cho sức khoẻ. Biết lỗi thì phải chăm sóc bản thân cho tốt, hiểu chưa?"

"Dạ"

"Bảo bối ngủ ngon"

"Anh ngủ ngon, a, anh ngày mới vui vẻ"

Dù không hiểu hắn làm thế nào phát hiện em đi mổ ruột thừa, Điền Khanh vẫn rất ngoan ngoãn làm theo những gì hắn nói. Mỗi ngày không có hắn đều rất nhàm chán. Thời gian chênh lệch khiến cuộc gọi của em với hắn chẳng kéo dài được lâu. Tủi thân thì có tủi thân thật, nhưng em không nói. Em không muốn nói.

Cảnh Liêm điên cuồng ở bên này đẩy tiến độ công việc, khiến mọi người mắt trợn ngược nhìn mọi thứ hoàn thành sớm hơn một nửa thời gian dự kiến

Thế nên, thay vì ở Mĩ 4 tuần, hắn đã rời đi sau 2 tuần quần quật làm việc

Về nước, nơi đầu tiên hắn chạy đến không phải là nhà, mà chính là bệnh viện

"Cảnh Liêm..."

Điền Khanh giật mình nhìn hắn bước vào phòng. Dù hắn biết em phải mổ rồi, nhưng em không nghĩ hắn về sớm như vậy để xử lí em

Lúc biết được tin, hắn thật sự muốn đến mắng em một trận nên thân. Nhưng hắn biết bản thân sẽ không bao giờ làm như thế được. Chỉ là hiện tại, nhìn em im lặng nằm trên giường bệnh, hắn đau lòng

"Còn đau không?" Cảnh Liêm vuốt tóc em, cúi xuống hôn nhẹ lên trán em một cái

"Đau..." Em nhớ cái ôm của hắn, 2 tuần qua em đã rất thiếu hơi ấm đó. "Ôm em..."

"Khanh Khanh ngoan, vết thương của em thế này khi ôm có thể bị vỡ," Hắn đau lòng nhìn em, nói tiếp. "Đến khi lành hẳn, anh sẽ ôm bù cho em nhé. Bảo bối phải dưỡng thương cho tốt"

Em nghe lời, gật gật đầu đồng ý với hắn. Có điều sau hai tuần xa cách, em thật sự rất nhớ vòng tay của hắn. Nhớ cảm giác ấm áp mỗi khi được tựa vào l*иg ngực kia

Điền Khanh cố gắng nhịn được mấy hôm, cuối cùng vẫn rất uỷ khuất mà chảy nước mắt

"Sao vậy, bảo bối đau sao?" Cảnh Liêm bước vào phòng bị gương mặt đỏ bừng của em làm cho giật mình. "Anh gọi bác sĩ nhé?"

"Không muốn..hức..." Em nghẹn ngào khóc, đem tất cả tủi thân trào ra ngoài khoé mi. "Em muốn ôm, em muốn anh cơ"

Cảnh Liêm vừa buồn cười vừa thương, ngồi bên cạnh lấy khăn giúp em lau nước mắt, nhẹ giọng dỗ dành

"Ngoan nào, vì sao không thể ôm, anh nói rồi mà. Khanh Khanh không nghe anh sao?"

"Không phải... hức.... em nghe..." Em đáng thương nức nở, nước mắt vẫn không ngừng rơi. "Nhưng em nhớ anh... hức...."

Có điều em không biết, hắn cũng rất nhớ em.

Cảnh Liêm cũng rất muốn ôm em vào lòng, nhưng hắn không nói ra. Hắn sợ nghe em năn nỉ thêm vài chữ, bản thân sẽ mềm lòng mà ôm em đem đi mất. Đối với việc đặt an toàn của em lên trên hết, hắn phải cẩn thận chăm sóc em

"Ngoan, chỉ 2 tuần nữa thôi là ổn rồi. Em nghe lời bác sĩ, để vết mổ bị rách là phải đợi lâu hơn đó," Dịu dàng lau sạch sẽ gương mặt em, chỉ còn chút đỏ bừng chưa dịu xuống. "Bảo bối rất ngoan, anh thương em nhất"

Những ngày sau đó, Cảnh Liêm cũng chuyển vào phòng bệnh ở với em. Lúc em ngủ, hắn làm việc. Khi em thức dậy thì hắn ngồi bên cạnh nắm tay vui vẻ trò chuyện với em. Vì không thể ôm nên tần suất hôn tăng thêm một bậc, mỗi ngày hắn đều không nhịn được hôn lên mặt em vài phát

Khanh Khanh cũng ý thức được nếu mình vô ý làm rách vết thương, thì thời gian chờ được ôm không chỉ là 2 tuần. Mà có khi là thêm một tháng nữa. Thế nên em rất tuân thủ mọi chuyện, vết thương cũng không phụ lòng em, nhanh chóng liền lại

"Hôm nay có thể xuất viện rồi, người nhà bệnh nhân đi làm thủ tục đi" Bác sĩ nhìn cảnh yêu đương trước mắt suốt hai tuần thành thói quen, cười cười quay sang hắn nhắc nhở. "Đừng vận động mạnh quá. Ôm ấp thì được"

Điền Khanh cúi đầu xuống mặt đỏ ửng, hắn cười cười rồi nhờ thư kí làm thủ tục giúp. Còn mình thì bế em lên đem ra ngoài xe

"Cuối cùng cũng được ôm rồi nhỉ?" Hai người chui vào xe, hắn thả em ngồi qua ghế lái phụ, giúp em cài dây an toàn. Điền Khanh vui vẻ nhìn đường, sau 1 tháng, em lại được trở về nhà rồi

____

Hắn từ sáng đến giờ đi đến đâu cũng có cặp mắt chằm chằm nhìn theo. Nhịn cười không thành, quay sang hỏi. "Em có chuyện gì?"

"Anh không đánh đòn em sao?"

"Không đánh, em thèm đòn đến vậy?" Cảnh Liêm buồn cười nhìn em muốn dâng mông chịu phạt, trên đời tồn tại một người ngốc như thế sao?

"Em chỉ là... cảm thấy rất có lỗi..."

"Vì sao có lỗi?"

"Em đi mổ ruột thừa..."

"Mổ ruột thừa không phải là lỗi của em" Hắn kéo em ngồi sát bên cạnh mình. "Lỗi của em là không nói với anh trước. Bác sĩ bảo em đau từ trước khi anh đi, em cũng chưa từng nói với anh"

Em gật gật, em biết cái này bản thân sai. Nhịn đau lâu như vậy, em cũng có chút nể phục chính mình

"Vì sao em biết mình đau ruột thừa?"

"Em... có đi khám rồi..."

"Thế mà vẫn không nói với anh," Tông giọng của hắn hơi trầm xuống. Em cúi đầu chuẩn bị tinh thần ăn mắng, viền mắt phiếm hồng. "Khanh Khanh, anh là người yêu của em. Thế nên những chuyện này, em không cần giấu anh. Cho dù em thế nào, anh nhất định vẫn sẽ yêu thương em"

Cảnh Liêm dùng tay nâng mặt em lên. Em căng thẳng, mắt không dám nhìn thẳng mà nhìn xuống. Em sợ, dù từ nãy đến giờ hắn chưa nặng lời hay to tiếng với em, nhưng cảnh tượng bị phê bình này khiến em có cảm giác rất lo lắng

"Khanh Khanh, nhìn anh"

Em ngước lên, đối diện với ánh mắt của hắn. Một chút run rẩy, rồi một chút lo âu, em lại cụp mi mắt, thật sự không có khả năng nhìn thẳng

"Khanh Khanh"

Cảnh Liêm vẫn không la mắng, hắn chờ em. Hắn biết em sợ cái gì, hắn biết vì sao em không dám đối diện. Em nhút nhát cũng không sao, hắn sẽ đợi.

Đợi cả đời cũng được.

"Em, em sợ"

Điều Cảnh Liêm không muốn nhất trên đời này chính là để em sợ hắn. Đứa nhỏ này rất đơn thuần, lại còn ngốc nghếch. Hắn không muốn mình đột nhiên dựng nên một bức tường vô hình giữa em và hắn

Nhớ những ngày đầu gặp nhau, em luôn thu mình, tạo một lá chắn giữa em và hắn. Cảnh Liêm đã phải cố gắng rất nhiều để em bỏ đi chiếc lá đó, để hắn yêu thương em. Hắn biết, khi em quyết định mở lòng, nghĩa là em đã đặt lòng tin vào hắn rồi

Cảnh Liêm từ khoảnh khắc ấy đã tự hứa với lòng, nhất định sẽ không để em phải cảm thấy cô độc và lạnh lẽo như từng trải. Hắn sẽ dùng cả cuộc đời này để cưng chiều, bảo bọc em

"Anh rất đáng sợ sao?" Hắn đặt tay em vào lòng bàn tay mình

"Không, không phải như thế..." Điền Khanh sao có thể nói thẳng với một người rằng họ đáng sợ được. Hơn nữa, thứ em sợ khi nãy không phải là anh, mà em cũng chẳng biết là gì...

"Không sao, nếu em cảm thấy anh đáng sợ thì cứ nói ra. Anh sẽ tự điều chỉnh lại." Hắn xoa xoa đầu em. "Anh không muốn doạ em sợ, Khanh Khanh, anh không bao giờ muốn làm em phải sợ anh"

Em im lặng lắng nghe, rồi lại chủ động nhích đến một chút, nhào vào lòng hắn. Thường những lúc thế này, em không thích nói chuyện, em chỉ để cảm xúc trào ra ngoài bằng tuyến lệ thôi

Cảnh Liêm cảm nhận áo của mình ươn ướt, đưa tay vỗ vỗ lưng em dỗ dành. Hắn biết em rất thích ôm hắn. Từ lúc ở với hắn đến nay, cả hai đều bám lấy nhau. Lần này em chịu đựng thế này, hẳn rất tủi thân

"Lúc đi khám... người ta nói em một tuần nữa phải mổ ruột thừa..." Giọng nói đứt quãng nhỏ nhỏ phát ra. "Nhưng anh phải đi, em sợ anh lo..."

"Khanh Khanh, anh biết mình nên làm gì. Đương nhiên anh sẽ lo lắng cho em, nhưng anh biết sắp xếp mọi thứ mà." Hắn hết vỗ lưng lại vỗ nhẹ lên đầu em. "Chỉ cần là em, anh có thể thay đổi mọi dự định. Thế nên Khanh Khanh-"

Cành Liêm hít sâu một hơi, nâng mặt em lên ngang tầm mắt mình. Dịu giọng.

"Hứa với anh, sau này có chuyện gì cũng sẽ nói cho anh biết. Có được không?"

Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng, nhưng cũng chứa đầy sự lãnh đạm và uy nghiêm trong đó. Em dụi mắt, gật gật đầu đồng ý

"Lần này em không được ôm 1 tháng rồi, xem đó là hình phạt đi." Cảnh Liêm cười cười ôm em vào lòng. "Còn lần sau là đánh đòn nhé, đau lắm đấy. Thế nên đừng như vậy nữa"

"Dạ"

Em tham lam ôm chặt lấy hắn, để cả cơ thể bao trùm bởi sự ấm áp. Đã 1 tháng rồi, em rất nhớ cái ôm này. Đối với em, ôm thật sự là một liều thuốc tinh thần mỗi ngày

"Ngoan, em rất giỏi, anh thương em nhất"

Bảo bối, anh mong em trong tương lai sẽ không còn muốn giấu anh chuyện gì. Anh sẽ cố gắng trở thành một người để em có thể tâm sự tất tần tật chuyện trên thế giới này mà không cần lo lắng

Bởi vì, anh yêu em rất nhiều