Ấm Áp Nhất Là Khi Tuyết Rơi

Chương 6: Thương em

Mình rất tiếc vì không thể trả lời bình luận của mọi người. Mình đã thử hết rồi, nhưng không hiệu nghiệm gì cả 😣 Cảm ơn mọi người đã comment nhé, mình rất là thích đọc comment của mọi người 💌

_____

"Khanh Khanh, vì sao em rời đi vậy?"

Cảnh Liêm đặt em ngồi lên giường còn bản thân hắn ngay cạnh em. Ban nãy hắn thật sự rất lo sợ. Hắn sợ mất em...

"Sao không trả lời anh?"

Hắn nhẹ nâng mặt em lên, hai mắt em đỏ bừng, nước mắt chảy xuống từ lúc nào.

"Có chuyện gì sao?"

Em đột ngột ôm chặt lấy hắn, vùi mặt vào l*иg ngực hắn mà nức nở. Cún con bị tiếng khóc doạ, lập tức lon ton chạy vào trong nghe ngóng tình hình

"Ngoan, em xem Tiểu Phồn nhìn em kìa"

Hắn vuốt lưng dỗ dành em đang nức nở trong lòng. Đứa bé ngốc này, mỗi lần có chuyện toàn im lặng mà không chịu nói cho hắn biết

"Anh ơi... hức..."

Em không nói nổi, chỉ có thể bi thương nấc lên từng tiếng. Cảnh Liêm xót hết cả ruột gan, nhẹ nhàng xoa từ đầu xuống lưng cho em bình tĩnh lại. Khóc nhiều thế này, e rằng không phải chuyện nhỏ

"Bảo bối ngoan, khóc xong rồi chúng ta nói nhé. Anh sẽ đợi cho em khóc xong, đừng vội, có muốn ôm anh không?" Hắn kiên nhẫn giúp em lau bớt mồ hôi nước mắt trên gương mặt. Em muốn khóc, hắn không cản. Đợi em khóc xong nói chuyện cũng được

"Ôm... hức..." Em bám chặt lấy người hắn, khóc muốn rơi cả hai nhãn cầu ra ngoài. Cảnh Liêm ngồi ôm em, cẩn thận giúp em hô hấp đều đặn. "Em sợ.... em sợ lắm... hức..."

"Không sao, có anh ở đây, không cần sợ"

"Em gặp... hức... em gặp Vũ Hiên.."

Cảnh Liêm cảm nhận được bàn tay nhỏ bé của em siết chặt áo hắn. Nghe đến đây hắn đã hiểu rồi. Vũ Hiên, tình đầu của em.

"Anh ấy bắt em đi... hức... đi theo... hức..." Em nghẹn ngào kể lại. "Còn kéo tay em... hức... em phải chạy trốn... em sợ lắm... hức..."

"Em chỉ muốn anh thôi," Em ôm chặt lấy hắn. Sự kiện xảy ra ngày hôm nay khiến em sợ bản thân quay lại quá khứ. "Anh đừng bỏ em... hức... em chỉ có anh thôi... hức..."

"Bảo bối ngoan, anh nhất định không bao giờ bỏ em" Hắn đau lòng lấy khăn giúp em lau nước mắt. Điền Khanh hôm nay khó mà điềm tĩnh được, chỉ ngồi trong lòng hắn, lâu lâu hít mũi một cái. "Anh không bỏ em, đừng khóc"

"Sau này anh sẽ dắt em theo, sẽ không để em đứng một mình nữa. Em cũng phải hứa không được chạy đi, nhé"

Em gật gật đầu, chìa ra ngón tay út ý muốn móc ngoéo. Cảnh Liêm bật cười, chiều ý em

____

Cảnh Liêm dùng mọi cách chặn Vũ Hiên can thiệp vào thế giới của hai người, nhưng oan gia ngõ hẹp, một lần đi trung tâm thương mại nữa, hai người lại gặp anh ta

Hắn không nhận ra anh ta có mặt, nhưng Điền Khanh nhanh chóng nhìn thấy anh ta trong biển người. Điều khiến em run rẩy nhất là khi ánh mắt hai người giao nhau, anh ta như muốn vồ lấy em

Điền Khanh hoảng sợ, buông tay hắn rồi vụt chạy.

Cảnh Liêm lần này đi chơi đã cố ý nắm tay em, không hiểu sao em vẫn sợ đến mức chạy mất. Trung tâm rất đông người, quay qua quay lại đã không nhìn thấy em rồi

Đến lúc tìm được, em một bộ dạng lấm lem nước mắt trốn một góc bãi đỗ xe. Dưới này vừa ồn, vừa hầm, vừa nóng. Hắn sợ mình nói một từ lại đả kích tinh thần em, đành im lặng bế em lên xe đưa về nhà

____

"Không cần đứng phạt đâu, một lát chịu phạt không nổi đấy" Cảnh Liêm buồn cười nhìn em lủi vào một góc, vẫy vẫy. "Đến đây anh nói chuyện"

Từ trước đến nay không có chuyện hắn đột ngột đánh em, hay tạo khoảng cách giữa em và hắn. Cho dù là nói chuyện về lỗi lầm của em, hai người cũng sẽ cùng nhau ngồi lên giường mà nói

"Khanh Khanh, em có gì muốn nói không?" Hắn rất bình tĩnh hỏi. Việc gì phải vội?

"Em... em nhìn thấy nên... nên có chút sợ..." Nghĩ nghĩ một lát, em tiếp tục. "Nhưng em không nên chạy đi, em xin lỗi"

"Khanh Khanh, em không cần phải sợ, được không? Người làm sai là hắn ta, người cần chạy trốn là hắn ta. Em xem, bây giờ em có anh ở bên cạnh yêu thương em. Còn hắn chẳng có ai cả" Hắn im lặng cho em tiếp thu, rồi nói. "Hình phạt lớn nhất của ông Trời dành cho hắn ta chính là không có ai yêu thương. Em không cần phải sợ, so với hắn, em đã cao hơn một bậc. À không, phải là nhiều bậc. Vì em có anh ở bên cạnh yêu thương em rồi"

Điền Khanh vốn dễ xúc động, bị mấy lời này làm cho nước mắt chảy xuống. Em biết, cả đời này của em may mắn nhất chính là gặp được hắn. Được hắn cưng chiều, dạy dỗ, bảo vệ chính là phước lành đáng quý nhất cuộc sống này ban cho em

"Cảm ơn anh, Cảnh Liêm"

Em ôm chặt lấy hắn, Cảnh Liêm cũng nhẹ nhàng ôm lại. Hắn chưa từng nghĩ mình sẽ dành ra nhiều thời gian và kiên nhẫn để yêu thương, bảo ban một người, cho đến khi hắn gặp được em. Đối với hắn, có em bên cạnh là điều hạnh phúc nhất rồi

"Được rồi, bảo bối, chúng ta nên tính chuyện chưa nhỉ?"

".... dạ...." Em nghiêm túc chờ đợi

Hắn mở tủ quần áo lấy ra một cây roi, cảnh tượng này thiếu điều khiến em muốn nhũn cả chân. Không phải là ôm em nằm trên đùi hắn đánh như thường sao? Em chỉ muốn bị đánh khi nằm ở đó thôi...

"Đứng đây. Chân em chạy nên anh đánh ở chân em. 10 roi thôi, em có chịu được không?"

Điền Khanh chân thành suy nghĩ, rồi gật đầu. Cảnh Liêm ra hiệu cho em đứng yên, roi vung lên, dùng 3 phần lực đánh xuống

"Đau, anh, hức"

Em muốn cúi xuống xoa nhưng không dám. Em sợ hắn tức giận. Bắp chân em đau lắm...

"Đứng thẳng, xoa là anh đánh luôn vào tay đấy"

Điền Khanh quẹt nước mắt rồi đứng lên khoanh tay lại. Dưới chân roi vẫn vụt xuống hai cái, doạ em muốn bỏ chạy

"Sau này có dám nữa không?"

Em lắc đầu, nước mắt mãnh liệt tuôn rơi. 3 lằn roi đỏ ửng sửng lên chói mắt. Hắn vẫn nhịp nhịp roi lên đó, càng làm em run lẩy bẩy

"Trả lời anh, Khanh Khanh"

"Không dám nữa... hức.."

Đáng thương như vậy, hắn làm sao có thể nỡ đánh tiếp đây?

Nhìn em run rẩy cố gắng đứng thẳng, tay cầm ống quần cũng siết chặt đến mức trắng bệch. Hắn thừa nhận, hắn không muốn phạt nữa

Em không phải là một đứa bé bướng bỉnh. Em không phải là loại người cần phải chịu hết một hình phạt thật nặng. Hắn biết, chỉ cần hắn tức giận, em nhất định sẽ cố tránh phạm phải lỗi lầm đó

Những lúc xuống tay thế này, là thật sự cần thiết dạy dỗ. Nhưng đã đánh rồi thì hắn cũng không cảm thấy phải đánh đủ

"Qua giường nằm nghỉ, anh đi lấy thuốc bôi cho em"

Cảnh Liêm sợ em đi không được, tự mình xốc người em dậy ẵm qua giường nằm xuống. Trước khi rời đi còn hôn một cái lên trán em

"Bảo bối ngoan, em đếm từ 1 đến 10 sẽ thấy anh quay lại"

Đây là cách dỗ con nít, nhưng áp dụng với em cũng chẳng sao. Điền Khanh ngoan ngoãn chậm rãi đếm chờ hắn

"Bảo bối, anh trở lại rồi" Cảnh Liêm bước vào xoa xoa mái tóc đen mượt của em. "Anh đã hứa sẽ không bỏ em mà"

"Đánh ở đây với ở mông," hắn vừa bôi thuốc vừa hỏi. "Cái nào đau hơn?"

"Ở... ở mông đau hơn..." Em đỏ mặt trả lời. Tự dưng hỏi thế là ý gì chứ?

"Vậy sau này đánh chân thôi nhé?" Hắn bế em ngồi vào lòng mình, tay vẫn nhẹ nhàng xoa xoa những vết đau dưới bắp chân em. "Đánh chân cho đỡ đau được không?"

Điền Khanh bị chủ đề này làm cho ngại đến không nói nên lời. Chỉ biết lắc lắc đầu rồi tựa vào l*иg ngực hắn

"Sao vậy? Đánh mông đau lắm đó" Cảnh Liêm không biết em nghĩ thế nào, chỉ đành bẹo má em

"Không... đánh chân không được ôm..."

Vấn đề này Điền Khanh đã nghĩ rất kĩ rồi mới trả lời. Dù gì thì phạt cũng nên đau một chút mới xứng đáng. Em biết rõ hắn chưa từng đánh oan em. Một khi hắn muốn đánh thì nghĩa là em không đúng. Em sai, em nguyện ý chịu phạt tương ứng với lỗi lầm của mình

"Em thích được ôm kể cả khi bị đánh à?" Cảnh Liêm cười cười, vẫn là ôm em vào lòng. "Vậy sau này anh sẽ ôm em nhiều hơn nữa nhé"

Trước mắt, hắn muốn em đối diện được với nỗi sợ này. Đương nhiên tên Vũ Hiên kia sẽ phải hối hận khi khiến quá khứ của bảo bối nhà hắn không mấy vui vẻ. Chỉ cần đυ.ng tới em, hắn sẵn sàng loại trừ khỏi cuộc đời này

"Sáng uống sữa chưa đấy?" Hắn chợt nhớ ra, sáng em vui vẻ vì được đi chơi, không biết có nhớ uống sữa không

Điền Khanh cười cho qua, rúc đầu vào người hắn. Cảnh Liêm thấp giọng mắng, đánh vào mông em mấy cái. "Anh đã dặn sáng dậy phải uống sữa mà, bảo bối phải nghe lời anh chứ"

"Em quên..." Nói rồi cọ mặt vào ngực hắn. "Em chỉ quên thôi..."

Hắn bật cười thành tiếng, vui vẻ bế em xuống dưới bếp lấy sữa uống. Nhìn em ngoan ngoãn uống cạn ly sữa hắn rót, trong lòng Cảnh Liêm cũng thấy hạnh phúc

Cảm ơn em đã đến bên anh