Chương 6: Sư Thanh cao lạnh lùng nghĩ về quá khứ
Đôi tay của Ma Tôn Dạ Phượng giữ chặt vòng eo mềm mại trắng tuyết của Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền. Hắn để đỉnh qυყ đầυ của cây dươиɠ ѵậŧ thô dài dưới háng tại miệng hậu môn của Thanh Huyền rồi thúc mạnh một cái, dươиɠ ѵậŧ đã cắm lút cán vào trong lỗ nhỏ.
“Hừ…” Khóe môi Ma Tôn Dạ Phượng cũng bật ra một tiếng rêи ɾỉ đau đớn, dươиɠ ѵậŧ thô to dài khoảng 20cm, rộng khoảng 5cm ở dưới háng hắn đang chôn sâu trong lỗ nhỏ của Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền. Dươиɠ ѵậŧ bị thịt mềm bên trong lỗ nhỏ bao chặt lấy, cảm giác bị kẹp chặt rất đau.
“Thanh Huyền, ngươi nói thử xem, với tư cách là nam sủng của ta, phía trên không thể há miệng thì cũng thôi đi, phía dưới này của ngươi cũng không thể há miệng ra nổi. Kẹp dươиɠ ѵậŧ của ta đau như vậy…”
“Thanh Huyền, c̠úc̠ Ꮒσα của ngươi quá khít, mà chủ nhân của ngươi là ta đây lại không thích cᏂị©Ꮒ cái gì quá non quá khít. Cho nên từ ngày mai trở đi, ta muốn để tất cả mọi người ở Ma giáo cùng cᏂị©Ꮒ ngươi, làm tới khi c̠úc̠ Ꮒσα của ngươi mềm mại hơn chút nữa mới thôi.”
Lời nói cực kỳ tàn nhẫn nhẹ nhàng thốt ra từ trong miệng Ma Tôn Dạ Phượng. Câu nói này có ý là bắt đầu từ ngày mai trở đi, Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền sẽ rất xui xẻo.
Nhưng Ma Tôn Dạ Phượng lại không cảm thấy mình tàn nhẫn, hắn cũng đối xử với nhóm nam sủng mà mình sủng hạnh trước đây như vậy mà…
Vào đêm đầu tiên khi bị chủ nhân phá trinh, những nam sủng không đủ tiêu chuẩn do có c̠úc̠ Ꮒσα quá khít sẽ bị đặt vào những cửa động lớn nhỏ trên tường đá ở lối vào Ma giới. Họ sẽ bị ép quỳ dựa vào bên trong sườn tường đá và chổng mông ra bên ngoài sườn đá, sau đó thì bất kỳ kẻ nào ở Ma giới cũng có thể cᏂị©Ꮒ cái mông trên vách tường này.
Đương nhiên, nếu thần tiên trên Thần giới đã vượt ngàn dặm xa xôi tới Ma giới mà muốn cᏂị©Ꮒ những cái mông trên vách tường này thì bọn họ cũng rất hoan nghênh.
Bây giờ Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền cũng không thể là ngoại lệ.
“Nhưng dù sao đó cũng là việc của ngày mai, hôm nay, ngươi vẫn phải dùng lỗ nhỏ còn trinh chặt khít của ngươi hầu hạ dươиɠ ѵậŧ của ta cho tử tế.”
Nói xong, Ma Tôn Dạ Phượng túm lấy mái tóc đen nhánh của Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền rồi ép y phải ngẩng đầu lên. Sau đó, dươиɠ ѵậŧ dưới háng kia của hắn bắt đầu thọc vào rút ra một cách mạnh bạo, chín nông một sâu, mỗi một lần đều cắm vào lút cán.
Mái đen dài của Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền bị Ma Tôn Dạ Phượng nắm đến mức rối tung tán loạn khắp nơi, do thân dưới truyền tới cảm giác đau đớn kịch liệt nên trán y đã toát ra một lớp mồ hôi lạnh. Môi y trắng bệch, miệng bật ra những tiếng rêи ɾỉ thê thảm mà chói tai từng đợt một: “A a a a a…!”
Sau một trận loan phượng điên cuồng.
Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền cảm thấy dươиɠ ѵậŧ dưới háng của Ma Tôn Dạ Phượng đã cắm sâu vào bên trong c̠úc̠ Ꮒσα của y, giống như sắp xuyên thủng qua dạ dày y vậy. Y cảm thấy đau chết đi được, nhưng vẫn bị ép lêи đỉиɦ bằng tuyến tiền liệt lần ba, dươиɠ ѵậŧ thô lớn kia của y cũng bắn tinh một lần.
Hóa ra trong suốt 500 năm ở nhân gian kia mình cũng đối xử tàn nhẫn với A Tâm như vậy ư? Tại sao A Tâm có thể chịu đựng được những điều này, bởi vì yêu y ư?
Trong lúc bị cᏂị©Ꮒ, Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền hơi ngẩn ra, khi ngẩn ngơ, lòng y vẫn nghĩ đến A Tâm. A Tâm của y sẽ luôn nhìn y bằng ánh mắt ngưỡng mộ, A Tâm của y sẽ ngoan ngoãn nằm ở trên giường và tự chủ động tách hai chân trắng nõn ra, để lộ bờ mông trắng nõn tuyệt vời rồi xin y cᏂị©Ꮒ cậu với ngượng ngùng.
“Ha ha ha, ta muốn bắn vào bên trong.”
Ma Tôn Dạ Phượng nói với vẻ dâʍ đãиɠ, nói xong, háng hắn run lên, đỉnh qυყ đầυ của cây dươиɠ ѵậŧ dưới háng đang chôn sâu trong c̠úc̠ Ꮒσα mềm mịn của Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền phun ra một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào nơi sâu nhất, u ám nhất trong lỗ nhỏ của Thanh Huyền.
Nội dung chương tiếp theo:
“Ư ư…” Ở bên kia tường đá, trán của Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền rịn ra một lớp mồ hôi lạnh. Y cắn chặt làn môi đỏ của mình, mái tóc dài đen mượt như thác nước của y rũ xuống trên mặt đất, bộ y phục trắng đã dính đầy bùn đất, cực kỳ chật vật.