Nghe tin báo từ tiểu Quản gia rằng Charlotte đã thiệt mạng khi chiến đấu với Thượng Huyền Nhất, Ubuyashiki có chút thất thần, sau đó anh gọi các Trụ cột và cả nhóm Tanjirou tới, thông báo cho bọn họ biết.
"Charlotte chết? Không thể nào!"
Uzui là người bạo phát đầu tiên, anh định đứng phắt dậy nhưng bị Himejima ấn quỳ trở lại.
"Thông tin đó có chính xác không ạ!?"
Shinobu nhíu mày hỏi.
"Quạ của cô ấy quay về báo tin, Charlotte muốn đồng quy vu tận với Thượng Nhất nhưng cuối cùng Kibutsuji Muzan lại xuất hiện!"
Nghe thấy cái tên đó, mấy người rơi vào quỷ dị trầm mặc. Ubuyashiki lại nói vài lời sau đó ra hiệu cuộc họp kết thúc.
"Người như cô ta mà cũng thua sao!?"
Sanemi lẩm bẩm, anh nắm chặt thanh kiếm trong tay tới nổi cả gân xanh, lầm lũi quay về phủ.
Mitsuri cũng là vẻ mặt bàng hoàng, chỉ vừa mới đây Charlotte còn hứa sẽ tới phủ cô ăn bánh ngọt cô làm, cô ấy còn mỉm cười vẫy tay với cô, sao có thể ra đi nhanh như thế!?
Nhóm Tanjirou mấy người nước mắt ngắn nước mắt dài nối nhau không dứt, Charlotte là người cùng đồng hành với họ trên chặng đường đầu tiên khi họ mới trở thành kiếm sĩ diệt Oni, nói không có tình cảm là nói dối. Thấy ba người khóc quá thương tâm, Shinobu và Mitsuri cũng không nhịn được lén lút lau đi nước nơi khoé mắt. Muichirou thất thần nhìn về một phía, cô đã hứa sẽ giúp cậu chăm nom Mui, nó còn chưa được gặp lại cô kể từ ngày cô tặng nó làm quà sinh nhật cho cậu, cậu biết nói với nó thế nào về cái chết của cô bây giờ.
Rengoku thì khỏi phải nói cũng biết anh suy sụp tới mức nào. Uzui nói bao nhiêu lời cũng không lọt nổi vào tai Rengoku, anh vỗ vai Uzui cười, tỏ vẻ đừng lo lắng rồi quay người về phủ. Uzui đứng phía sau lắc đầu nhìn theo, Hinatsuru nghe được tin này chắc sẽ khóc mất.
Rengoku ngồi thẫn thờ ở sân sau, nơi Charlotte từng ngồi ăn khoai lang nướng chờ anh xong việc, sau đó anh lại đi khắp phủ, đều là nơi cô từng dừng chân. Rengoku không có can đảm bước vào phòng ngủ, không hiểu vì sao mùi của Charlotte từ đêm hôm đó luôn lưu lại trong phòng, ngay cả chăn nệm của Rengoku cũng phảng phất mùi hoa hồng ở tóc cô. Nhớ lại những khoảnh khắc giữa anh và Charlotte, Rengoku rốt cuộc không nhịn được ngồi gục trước cửa phòng lặng lẽ rơi nước mắt.
Muzan ra hiệu cho Kokushibou ôm Charlotte vào phòng thí nghiệm của mình, bản thân lẳng lặng pha chế một loại dược nào đó, tiêm vào thân thể cô. Kokushibou cảm nhận cô gái trong lòng ngực mình càng ngày càng mềm xuống, buột miệng hỏi
"Thuốc đó là gì vậy?"
"Một loại dược tê liệt cơ bắp! Ta đã chế đủ mạnh để nó có tác dụng với cô ấy rồi!"
Kokushibou không nói gì nữa, ôm Charlotte tới sảnh chính rồi bắt Douma đi lấy cái ghế dựa của hắn lại đây. Không biết do tác dụng phụ của thuốc hay do bị thương nặng, gần ba ngày sau Charlotte mới lấy lại được ý thức.
"Tiểu thư tỉnh rồi?"
Một giọng nói quen thuộc tiến vào tai Charlotte.
"Ngươi đi gọi Muzan đại nhân đi!"
Nghe được tên này, Charlotte cố gắng mở ra hai mắt, theo bản năng muốn làm gì đó nhưng miệng cô bị bịt kín bằng dây vải, cơ thể không hiểu vì sao nặng như rót chì, một ngón tay cũng không thể động. Charlotte đành phải đánh giá xung quanh một chút, tiện thể tìm kiếm đường ra lối vào, nơi này trông rất quái đản, nó rộng và kiến trúc thiết kế giống như chủ nhân của nó đắp các toà nhà nhỏ lại với nhau mà thành vậy.
"Koku...shibou?"
Charlotte có vẻ bất ngờ khi Kokushibou không chết mà đang nghiêm nghị đứng ngay trước mặt mình.
"Đỡ cô ấy ngồi dậy đi!"
Kokushibou nhìn Charlotte một cái sau đó nói với Douma.
"Được rồi! Tiểu thư, ta giúp cô nha!"
Charlotte đưa mắt về phía Douma, hoá ra giọng nói quen quen hồi nãy là của hắn. Douma cúi người nâng Charlotte dậy để cô ngồi tựa lên thành ghế, còn tri kỷ điều chỉnh tư thế thoải mái cho cô.
"Muzan đại nhân tới!"
Giọng nói phát ra từ phía trên, là của nữ. Sau đó, người đàn ông được gọi là Muzan liền xuất hiện trước mặt Charlotte, anh ta có mái tóc đen hơi xoăn và đôi đồng tử đỏ rực như máu.
"Xem ra thuốc rất có hiệu quả với ngươi!"
Muzan nhìn dáng vẻ vô lực của Charlotte, hài lòng mở miệng.
"Ta đang có ý định chiêu mộ ngươi!"
Thấy cô trừng mắt với mình, hắn mỉm cười tiếp tục nói
"Đúng vậy! Là biến ngươi thành Oni, ngươi sẽ là một Thượng Huyền rất mạnh đấy! Hơn cả Kokushibou nữa!"
"Cút...ngay!"
Charlotte không biết Muzan rốt cuộc cho cô dùng thuốc gì, đến cả nói chuyện cũng khó khăn vô cùng. Muzan có vẻ giận khi bị coi thường, hắn cắn lên cổ tay, ấn vào miệng Charlotte bắt cô uống máu của mình. Charlotte quả thực đói muốn chết rồi, nhưng cô vẫn nhất quyết không chịu nuốt xuống, điều này chỉ làm Muzan tức giận hơn. Hắn cười lạnh một tiếng, cánh tay đột nhiên biến thành một thứ bầy nhầy dị dạng, phía đầu của thứ đó là một cái kim.
Dường như nhận ra Muzan muốn làm gì, Charlotte hoảng hốt muốn né tránh nhưng không được. Khi mũi kim đâm vào cổ cô, Charlotte có thể cảm nhận được dòng máu xa lạ ập vào huyết quản của mình, rất nhiều, đồng tử của cô co rụt lại.
"Đại nhân Muzan! Không phải quá nhiều rồi sao? Sợ là cô ấy sẽ..."
Douma ở bên cạnh thấy vậy, có chút e ngại lên tiếng, nhưng còn chưa nói dứt câu đã bị Akaza cản lại.
"Ngươi muốn chết hay sao mà định can thiệp vào quyết định của ngài ấy!"
"A!"
Charlotte rốt cuộc nhịn không được nữa, cô hét lên một tiếng rồi gục xuống sàn, hộc ra máu. Muzan rút ra khăn tay giúp Charlotte lau miệng, ôn hoà cảnh cáo
"Nếu ngươi cố gắng bài xích máu của ta, ngươi sẽ chết! Ngoan ngoãn tiếp nhận nó đi!"
Muzan phân phó lại cho các Thượng Huyền phải trông coi Charlotte thật tốt, có chuyện gì phải lập tức bẩm báo ngay sau đó biến mất. Cảm giác đau đớn ngày càng mãnh liệt, móng tay Charlotte ra sức cào nền nhà, thống khổ thở gấp.
Một đêm trôi qua, quá trình biến đổi rốt cuộc hoàn thành. Diện mạo của Charlotte vẫn như vậy, chỉ là phần trên của mái tóc bị chuyển thành màu bạch kim và trong con ngươi yêu mị xuất hiện chữ, bằng chứng thể hiện cô đã trở thành một Oni thuộc quyền kiểm soát của Muzan. Charlotte lảo đảo đứng dậy, bộ váy trên người sớm nát bung bét sau trận đánh, lại bị cô vì đau đớn cào xé, hiện tại trông không khác gì một đống rau dưa.
"Nakime, thông báo tới Muzan đại nhân, Thượng Huyền Vô đã sẵn sàng!"
Douma nhanh nhảu chen vào
"Nakime, cho cô ấy mượn một bộ kimono nữa nhé! Thế này trông tệ quá!"