Rời khỏi phủ của Ubuyashiki, Charlotte nhìn ánh hoàng hôn đang dần buông xuống, vầng sáng màu cam chiếu lên bóng dáng cao gầy của Charlotte khiến khung cảnh nhìn như một bức hoạ.
"Charlotte đi làm nhiệm vụ muộn thế này sao?"
Charlotte quay người lại, thiếu nữ xinh xắn với mái tóc màu mochi đào đứng đó, ngại ngùng chắp tay ở phía trước, hai má cô ấy ửng hồng.
"Mitsuri?"
"Vâng!"
"Nghe nói là một con Oni mạnh, nhiều kiếm sĩ đã thiệt mạng rồi!"
Mitsuri cau mày một chút, khuôn mặt tỏ vẻ lo lắng.
"Charlotte phải thật cẩn thận nhé! Khi nào về hãy ghé qua phủ tôi, tôi sẽ làm bánh crepe mật ong cho cô!"
"Ta sẽ tới! Cảm ơn!"
Charlotte mỉm cười, dơ tay tạm biệt Mitsuri.
"Quạ...dây giày ngài tuột rồi!"
Con quạ của Charlotte lên tiếng nhắc nhở, không hiểu sao nó luôn chú ý vẻ ngoài của cô, nhiều lúc Charlotte cảm thấy nó giống hệt một quản gia nhỏ.
"Từ giờ ta sẽ gọi ngươi là tiểu Quản gia!"
Cô cười cười cong eo xuống muốn buộc lại dây giày thì một đôi tay đã nhanh hơn.
"Rengoku? Ngươi làm gì ở đây giờ này?"
"Nghe nói em phải đi làm nhiệm vụ quan trọng, có khả năng sẽ tốn vài ngày nên anh tới tiễn em!"
Rengoku vừa giúp Charlotte buộc dây giày vừa trả lời, tiện tay chỉnh lại làn váy cho cô.
"Đi thôi!"
Charlotte sửng sốt một chút, lắc đầu xua tan cảm giác kỳ quái trong người, cùng sánh vai với Rengoku.
"Phải an toàn đấy! Anh ở đây chờ em quay lại!"
"Ngươi thật sự thích ta sao?"
Charlotte sống lưng ngay ngắn, nhìn thẳng vào đôi kim đồng của Rengoku. Có vẻ hơi bất ngờ khi thấy cô nhắc tới chuyện này, anh cúi đầu hôn lên tóc Charlotte, không chút do dự đáp.
"Thật sự! Nhưng mà không phải anh thích em, là yêu em!"
"Ta đi đây!"
Charlotte có chút cảm động, sợ mình biểu lộ ra bộ dạng yếu đuối, cô vội xoay người đi theo tiểu Quản gia lên đường tới khu đồng cỏ phía Nam. Cô theo chỉ dẫn của nó dừng lại giữa một nơi đồng không mông quạnh, Charlotte nghi hoặc nhìn quanh một vòng, nơi này tới động vật còn chả có nữa là người, thế nào lại có Oni xuất hiện ở đây được chứ.
"Ngươi không dẫn ta đi sai chỗ đấy chứ?"
"Quạ...ngài đừng nghi ngờ sự chỉ số thông minh của ta...quạ!"
Tiểu Quản gia tự ái kêu lên vài tiếng, bỏ Charlotte đứng đó bay thẳng vào trong rừng. Charlotte không biết làm gì ngoài chờ đợi, nếu tiểu Quản gia nhà cô không có sai sót gì thì con Oni chắc chắn sẽ sớm xuất hiện thôi.
Mặt trăng đã lên cao, ánh sáng màu bạc soi rõ vùng đồng cỏ mênh mông, ở phía xa xuất hiện một thân ảnh cao lớn, Charlotte đứng dậy từ dưới bóng cây, chậm rãi tiến tới gần.
"Ta biết ngươi!"
Chỉ còn cách vai mét, kẻ đó đột nhiên lên tiếng, giọng nói trầm trầm bình thản. Charlotte không trả lời, chỉ là dừng lại, không tiếp tục tiến lên nữa, sau đó Charlotte nghe thấy kẻ kia cười một tiếng, quay đầu nhìn cô.
"Ta là Kokushibou!"
Thú thật là Charlotte giật mình một chút, vì kẻ kia có tới 6 con mắt, khuôn mặt nghiêm nghị với ngũ quan góc cạnh rõ ràng, khi còn là người hẳn phải rất đẹp.
"Ta là Charlotte!"
Theo phép lịch sự, Charlotte vẫn nói ra tên của mình cho dù nó không cần thiết.
"Ngươi là kẻ đã đấu với Akaza! Và cả Douma nữa! Ta biết ngươi không phải Nhân loại!"
Charlotte không phủ nhận, cũng không thừa nhận, cảm thấy chính mình thực lực không bằng Kokushibou, hơn nữa còn kém hơn hắn hai phần, đôi đồng tử vàng kim loé lên một tia hứng thú.
"Đã nhận ra hai ta chênh lệch lớn về sức mạnh, ngươi vẫn còn muốn đánh với ta sao?"
"Một nữ vương không bao giờ run sợ trước kẻ thù!"
Charlotte cười cười đáp lại.
"Ta tôn trọng sự can đảm đó của ngươi!"
Kokushibou từ góc độ của Charlotte nhìn ra có vẻ là một người đàn ông chính trực. Nhưng tiếc rằng hắn lại là Oni.
Hai kẻ không phải Nhân loại với sức mạnh vượt trội cứ thế đánh lên. Cỏ khô xung quanh bị những đường kiếm của Kokushibou quét trụi lủi, trên mặt đất hỗn độn vết giày và lốt móng tay, còn điểm điểm vài giọt máu.
Kokushibou bị móng tay của Charlotte đánh trúng một con mắt. Về phía cô, phần bụng bị hắn cắt trúng một kiếm, suýt thì bị cắt ra làm đôi.
"Tốc độ rất đáng kinh ngạc!"
Kokushibou nhìn vết cắt trên bụng Charlotte đang liền lại, bổ sung thêm
"Khả năng hồi phục nhanh hơn cả Thượng Huyền!"
Nói xong, con mắt bị Charlotte đâm thủng của Kokushibou lại trở về như ban đầu.
"Nhưng ngươi vẫn không phải là đối thủ của ta! Chỉ cần ta cắt đầu ngươi, mọi thứ sẽ kết thúc!"
"Còn phải xem ngươi có cắt được hay không đã!"
Mấy chiêu thức từ Hơi thở của Kokushibou khiến Charlotte cảm thấy phiền phức, cô không thể lại gần được nếu hắn cứ liên tục dùng chúng như vậy. Cận chiến và viễn chiến gặp nhau, luôn là cận chiến bị thiệt thòi.
Thời gian nghỉ giải lao kết thúc, Kokushibou tấn công trước, dồn Charlotte vào thế bị động. Kim đồng chuyển sang huyết đồng, con ngươi dựng đứng cho thấy Charlotte đang đánh hết sức, cô đã phải chấp nhận bị thương để có thể tiếp cận Kokushibou, đỉnh điểm là khi cô cắt đứt một cánh tay và chân của hắn, bản thân đã sắp không chống đỡ được bao nhiêu lâu.
"Ngươi không có sức mạnh gì đặc biệt ngoài tốc độ nhanh và sức lực lớn, hiển nhiên không thể thắng ta!"
Kokushibou nhìn cô gái toàn thân là máu đang cố gắng đứng vững, hắn có thể cảm nhận được cô đang yếu dần, dòng máu ít ỏi trong huyết quản kia xao động loạn lên như đang đòi hỏi thứ gì đó. Charlotte dùng ngón cái lau đi vệt máu trên khoé miệng, đồng tử loé lên một cái, cô cười.
"Có thể ta sẽ chết ở đây! Nhưng ngươi cũng đừng mong sống!"
Kokushibou nâng lên kiếm, nhíu mày lại khi cảm nhận được một luồng sát khí nồng nặc đánh về phía hắn. Nhìn thiếu nữ mang khuôn mặt xinh đẹp cuồng loạn trước mặt mình, hắn hỏi
"Ngươi muốn cùng ta đồng quy vu tận sao?"
"Đúng thì thế nào?"
"Vì cái gì ngươi phải làm tới mức này?"
Trong đầu Charlotte bỗng hiện lên hình ảnh của những người ở trong Tổng bộ. Từng người, từng kỷ niệm và khoảng thời gian vui vẻ ấy cứ lần lượt kéo tới không ngừng. Charlotte sờ lên khoé mắt, phát hiện có chút ướt liền lắc đầu cười, dường như đã hiểu rõ vì sao bản thân lại như vậy. Cô đứng dậy, sống lưng thẳng tắp.
"Vì họ là đồng đội của ta!"
Charlotte biến mất khỏi vị trí, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh Kokushibou, nâng tay đâm thủng ngực trái của hắn sau đó lại biến mất. Kokushibou hộc máu, vẻ mặt không thể tin tưởng xen lẫn chút hoảng loạn. Hắn không tin Charlotte còn có thể nhanh hơn nữa, đáng lẽ tốc độ phía trước của cô đã là cực hạn rồi chứ. Tuy vậy, mắt của Kokushibou có thể nhìn thấu thế giới nên hắn vẫn còn chống đỡ được những cuộc tấn công chớp nhoáng của Charlotte. Xác định mình sẽ cùng chết với Kokushibou ở đây, Charlotte để mặc cho hắn đâm xuyên qua bụng trên của mình, nhanh như chớp cắt đứt cánh tay kia của Kokushibou.
"Không rút ra được? Sao có thể?"
Kokushibou nhận ra mình không thể rút kiếm ra khỏi thân thể Charlotte, có chút kinh tủng. Cô thế mà lại dùng cơ thể giữ kiếm của hắn lại. Kokushibou tức giận gào lên
"Charlotte!"
"Ta và ngươi cùng nhau xuống địa ngục đi thôi!"
Charlotte giữ chặt gáy Kokushibou, khép lại các ngón tay, nhắm tới cổ hắn đâm xuống. Cùng lúc đó, Kokushibou cũng mặc kệ có rút kiếm ra được hay không, trực tiếp thi triển chiêu thức.
Điều cuối cùng mà Charlotte nhớ được là cả Kokushibou và cô đều ngã xuống, sau đó cô lờ mờ thấy được một người đàn ông mặc vest tiến đến gần.