Nữ Vương Huyết Tộc

Chương 19

Buổi huấn luyện diễn ra theo đúng kế hoạch, Charlotte cũng là một Trụ cột nhưng vì cô không có kinh nghiệm dùng kiếm và Hơi thở nên cô sẽ tập kèm lần lượt với các Trụ cột khác. Hôm nay Charlotte sẽ tập với Viêm trụ Rengoku. Hai người từng cùng nhau chiến đấu nên rất hiểu cách đánh của đối phương, điều này rất có lợi trong việc chỉ ra và khắc phục các yếu điểm của nhau.

Trong thời gian nghỉ ngơi, phía ngoài cổng đột nhiên truyền tới tiếng la hét, Rengoku đang lau mồ hôi vội vàng bỏ cái khăn xuống, chạy ra ngoài. Chỉ một lát sau anh đã quay lại, nhưng bên cạnh anh còn có một thiếu nữ, trông rất trẻ, chỉ khoảng 17, 18 tuổi. Rengoku dẫn thiếu nữ đến gần chỗ Charlotte đang ngồi, giới thiệu cho cô

"Tiểu thư, đây là..."

"Tôi là vị hôn thê của Kyojurou!"

Rengoku còn chưa dứt lời, thiếu nữ nọ đã chen ngang câu nói của anh. Rengoku hơi ngẩn ra một chút, sau đó xấu hổ cười cười với Charlotte.

"Cô ấy tên là Sakura! Còn đây là Charlotte, là đồng đội của tôi!"

Sakura có vẻ không ưa Charlotte, khi cô đưa tay ra tỏ vẻ chào hỏi thì thiếu nữ này lại quay đầu đi, vẻ mặt khinh thường. Thấy vậy, Charlotte thu tay lại, thẳng lưng ưu nhã đứng yên tại chỗ không có ý định muốn trò chuyện nữa. Rengoku cũng là một người nhạy bén, thấy không khí ngập mùi thuốc súng liền nói khéo bảo Sakura vào phòng khách ngồi chờ, anh thay đồ xong liền trở lại.

Rengoku đi rồi, Sakura mới dương mắt nhìn chằm chằm vào Charlotte đánh giá cô, sau đó hắng giọng nói

"Thì ra anh Kyoujurou muốn huỷ hôn là vì cô! Khuôn mặt của cô đẹp thật đấy nhưng cũng đừng làm hồ ly tinh quyến rũ vị hôn phu của người khác!"

"Ta không hiểu ngươi đang nói gì!"

"Cô còn ở đó mà giả ngu? Nếu không phải vì cô thì sao anh Kyoujurou lại muốn huỷ hôn với tôi chứ! Dám làm mà không dám nhận sao?"

Sakura giận dữ đưa tay chỉ thẳng vào mặt Charlotte mắng

"Ta nhắc lại lần cuối, ta không quyến rũ vị hôn phu của ngươi, nếu ngươi còn dùng thái độ này nói chuyện với ta lần nữa thì ta sẽ cho là ngươi muốn chết!"

Charlotte gạt ngón tay đang chỉ vào mặt mình của Sakura sang một bên. Sakura tuy rằng sợ hãi, cảm giác như sắp bị khí thế của Charlotte đè bẹp nhưng vẫn cố gắng nói, lần này ngữ khí quả thực nhẹ nhàng hơn không ít.

"Tôi nói cho cô biết, anh Kyoujurou là của tôi, đừng hòng cướp anh ấy! Tránh xa anh ấy ra!"

Lần đầu tiên bị người ta đem trở thành tiểu tam Charlotte cảm thấy thực quá hài hước, nhưng nếu con nhóc này kiên quyết cho rằng cô cướp vị hôn phu của nó thì cô sẽ cho nó được toại nguyện.

"Ta không tránh thì thế nào? Ngươi còn có thể gϊếŧ ta chắc?"

"Cô...cô... cô là đồ kỹ nữ không biết xấu hổ!"

"Ngươi lặp lại lần nữa?"

Đồng tử màu vàng kim loé lên một tia sát khí, nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu hồng nhạt của Sakura, không chút kiêng dè bộc lộ uy áp của bậc Đế vương.

"Đồ...đồ...kỹ nữ..."

Sakura còn chưa nói xong đã nhận một bàn tay của Charlotte, lảo đảo suýt ngã, cô ta đưa tay ôm lấy má, đôi mắt trợn lên đầy vẻ không thể tin tưởng

"Cô dám đánh tôi?"

"Ngươi cho ta một lý do để ta không dám đi?"

"Cha mẹ tôi còn chưa đánh tôi, sao cô dám...Tôi phải gϊếŧ chết cô!"

Sakura rất có khí thế lao tới, nhưng cô ta nơi nào là đối thủ của Charlotte, không những không đánh được cô mà còn bị cô tát thêm cho hai cái sau đó kéo ra ngoài ném thẳng xuống hồ cá. Tiếng vật thể nặng rơi xuống nước vang lên rất lớn, Rengoku vừa mới tắm xong còn chưa kịp lau tóc đã phải chạy ra. Thấy cảnh tượng trước mắt, anh vội vàng xỏ dép vào tiến tới kéo Sakura từ dưới hồ lên, cởi Haori khoác lên cho cô ta.

Charlotte nhìn vẻ mặt uất hận nhưng không làm gì được mình của Sakura thì vui vẻ vô cùng, thấy cô ta không dám đối mặt với mình nữa liền hài lòng xoay người rời đi. Chờ Charlotte đi xa rồi, Rengoku mở miệng chất vấn

"Sao lại thế này!? Tôi đã bảo em vào phòng khách ngồi chờ tôi cơ mà?"

Dường như lần đầu tiên thấy Rengoku tức giận, Sakura hơi rụt cổ lại một chút, uỷ khuất kể

"Em chỉ muốn trò chuyện với chị ấy một lát cho đỡ buồn chán, ai mà ngờ chị ấy hung dữ như vậy!"

"Cô ấy không có thói tuỳ tiện ra tay đánh người khác, có phải em đã nói gì rồi không?"

"Em đâu có!"

Thấy thái độ ngập ngừng lại thêm ánh mắt né tránh của Sakura, Rengoku thừa khả năng đoán đươc chuyện gì đã xảy ra, anh bực bội đưa tay lên day thái dương vài cái.

"Tôi đã nói với em rồi, chuyện huỷ hôn là do tôi thấy chúng ta không hợp!"

"Em không tin! Chắc chắn là do con tiện nhân đó..."

"Lúc nãy em cũng gọi Charlotte là tiện nhân? Kể lại toàn bộ cho tôi nghe!"

Rengoku không muốn nghe hết câu nói, anh trực tiếp cắt ngang, nhìn thẳng vào mắt Sakura hỏi. Có lẽ là do đôi mắt của Rengoku quá thấu triệt và đáng sợ nên Sakura không dám nói dối nữa, cô ta run rẩy mở miệng kể lại cho anh nghe, không nói sai một chữ.

"Vậy xem ra Charlotte hạ thủ đã cực kỳ lưu tình với em!"

"Cô ta đánh em thành như thế này mà anh bảo là hạ thủ lưu tình?"

"Nể mặt tôi là vị hôn phu của em nên cô ấy mới cho em vài cái bạt tai rồi ném xuống hồ! Nếu không, giờ này em chỉ còn là một cái xác thôi!"

Nghe được ý Rengoku nói Charlotte sẽ gϊếŧ người, Sakura bắt đầu lo lắng, sợ cô sẽ tìm mình trả thù, vẻ mặt cô ta tái đi, ôm chặt lấy cánh tay Rengoku sụt sịt xin anh giúp cô ta.

"Em đi về trước đi! Tôi sẽ đến gặp trực tiếp cha mẹ em để nói về chuyện hôn ước!"

"Vậy còn chuyện về tiện...cô gái kia thì sao?"

Sakura vốn định nói "tiện nhân" nhưng nhận được ánh mắt u ám tràn đầy cảnh cáo của Rengoku thì vội vàng sửa miệng.

"Tôi sẽ gặp Charlotte sau!"

"Vậy...vậy anh nghỉ ngơi đi, cha mẹ còn đang chờ em trở về ăn cơm, hôm sau em lại tới thăm anh!"

Sakura rụt rè nói, cười với Rengoku một cái rồi mím môi mang theo một bụng không cam lòng trở về nhà. Rengoku thở dài một tiếng, thay một bộ đồng phục sạch sẽ, khoác Haori sau đó thẳng tới Điệp phủ mà đi...

=============

Đôi lời tác giả: Mọi người có thích thể loại hắc hoá không ạ =))))