Nữ Vương Huyết Tộc

Chương 18

Chiêu cuối cùng của Gyuutarou quả thực là dồn toàn lực mà đánh, Charlotte ôm được Uzui tránh sang một bên thì cũng không kịp cứu những người còn lại nữa. Cô đặt anh xuống với ba người vợ Shinobi của mình, các cô cảm ơn rối rít, có cô còn khóc đến rối tinh rối mù. Charlotte gật đầu tỏ vẻ chào hỏi rồi đi tìm nhóm Tanjirou

"Chị Charlotte! Bên này!"

Tanjirou đang cố gắng đưa Zenitsu ra khỏi đống đổ nát, Charlotte đẩy cậu sang một bên, nhẹ như nâng trứng cứ thể nhấc cả một cái mái nhà lên, luồn tay qua nách Zenitsu ôm cậu ra ngoài. Inosuke nằm ở một bên, chất độc đang khiến mạch của cậu yếu đi, nếu không cứu chữa kịp thời chỉ sợ sẽ phải chết.

Nezuko đột nhiên đưa tay chạm vào Inosuke sau đó đốt cậu ấy, Charlotte và Tanjirou giật mình nhìn thấy các vết phòng rộp mà chất độc gây ra dần biến mất, ánh lửa vẫn cứ bùng lên tới khi độc tố trong cơ thể Inosuke hoàn toàn bị diệt trừ. Phía bên kia, giọng la hét khóc lóc của cô gái nhà Uzui vang lên không ngớt, anh bị trúng độc rất nặng và hiện tại đã lan ra toàn thân, dường như rất muốn nói lời cuối trước khi chết nhưng vợ của anh ấy lại quá tấu hài nên cảnh tượng có chút buồn cười. Cũng may Nezuko có khả năng tiêu trừ độc tố bằng cách riêng của cô bé, Uzui chỉ cần cầm máu nữa là ổn.

Charlotte ngồi ở một góc khuất, cởi phần áo trên và cả áo trong đã sớm rách nát của mình sau khi bị Gyuutarou chặt chém ra ném đi, sau đó lại xé bớt vải từ phần váy bên dưới thành từng sợi vừa vặn để che lại ngực.

"Có lẽ tôi nên cho hai người một lời khen hay gì đó!"

Xà trụ bây giờ mới đến, cậu ta cà khịa việc tên Thượng Huyền chỉ là hạng lục mà có thể khiến cho Uzui và Charlotte trông thảm thương thế này. Còn nói muốn khen bọn họ, Charlotte nghe xong nở một nụ cười công nghiệp, gân xanh trên trán suýt thì bạo ra.

Sau vụ này, nhóm Tanjirou lại phải dưỡng thương thêm một thời gian dài nữa mới có thể tiếp tục làm nhiệm vụ mới. Bẵng đi một thời gian, Tanjirou được một người trong đội Kakushi dẫn đến ngôi làng của các thợ rèn, ở đó cậu đã gặp Muichirou, Genya và Mitsuri, họ đã phải đối đầu với ba tên Thượng Huyền. Chỉ tiếc là Charlotte không ở đó, Chúa công giao cho cô một nhiệm vụ ở nơi khác, tới khi cô biết được tin thì họ đã chiến thắng rồi và không có thương vong trong trận chiến đó. Thêm một tin tốt nữa là Nezuko có thể kháng lại ánh mặt trời, giờ thì cô bé đang bập bẹ tập nói với Aoi và mấy cô gái ở sân sau.

Khi Charlotte quay về Điệp phủ, đi ngang qua hành lang liền thấy Nezuko đang giúp Aoi phơi chăn. Nhìn thấy Charlotte về, Nezuko có vẻ rất vui mừng

"Chị...Cha...lo!"

"Ồ!"

Charlotte không biết nên nói gì, mặc dù Nezuko đang gọi sai tên cô. Thấy cô trầm mặc, Nezuko lại gọi thêm lần nữa, lần này cô bé nói có vẻ lớn hơn, có lẽ là sợ Charlotte không nghe thấy

"Chị Cha...lot!"

"Mặc dù phát âm còn kém nhưng ngươi đã nói được rồi! Tanjirou hẳn là rất vui!"

"Rất...vui! Chị...Char...lo!"

"Tên của ta khác với các ngươi nên rất khó đọc, không gọi đúng cũng không sao!"

Thấy Nezuko có vẻ xuống tinh thần vì mãi không gọi đúng tên Charlotte như Tanjirou, Charlotte cười cười an ủi sau đó vỗ đầu Nezuko một cái, cô bé tuy vẫn còn buồn nhưng ít ra cũng không uể oải như hồi nãy. Nezuko đã gọi được tên của mấy cô gái trong Điệp phủ và cả Inosuke. Charlotte tự hỏi không biết cậu tập nói cho Nezuko vào lúc nào, nhưng Zenitsu có vẻ vì thế mà điên tiết lên rồi thì phải...

Cuộc họp dành cho các Trụ cột, hiển nhiên Charlotte phải tham gia. Lần này trụ trì là Phu nhân của Chúa công, cô ấy tên là Amane. Sau khi nghe về việc xuất hiện ấn chú, Phu nhân Amane nói sẽ có một buổi tập luyện, tất cả đều phải tham gia, không có ngoại lệ.

Charlotte cảm thấy lời này dường như là dành cho cô, nhưng không hẳn, chỉ là một nửa thôi, nửa còn lại là của Giyuu. Các Trụ cột có vẻ giận khi anh đứng lên và tuyên bố không tham gia vào cuộc huấn luyện, Phong trụ còn có ý định đánh nhau với Giyuu. Sau khi buổi họp kết thúc, Charlotte cũng đã thử nói chuyện với Giyuu nhưng không được, điều này được Charlotte dùng quạ truyền tin của mình để báo cho Ubuyashiki biết.

"Tiểu thư!"

"Rengoku!"

Sau khi nói chuyện với Rengoku về vấn đề của Giyuu, anh tỏ ra khá lo lắng.

"Tôi hiểu, mong là Chúa công sẽ có biện pháp gì đó để giúp cậu ấy!"

Ngừng lại một chút, Rengoku đột nhiên hỏi

"Tiểu thư có đói không?"

"Ngươi biết là đồ ăn của con người không thể làm ta no được!"

"Nhưng cùng ăn thì sẽ thấy vui hơn đấy! Tôi mời tiểu thư món này, chắc chắn cô chưa từng ăn!"

Thế là Rengoku dẫn Charlotte đi...gom lá khô.

"Lấy thứ này nhiều như vậy để làm gì?"

"Đợi lát nữa cô sẽ biết!"

Charlotte đầy một bụng thắc mắc nhưng vẫn làm theo, tới khi hai người gom được một đống lá to trong trang viên của Rengoku thì anh mới chịu dừng lại. Anh xách một cái bao bì nhỏ ra, đặt xuống đất cho Charlotte xem.

"Đây là...?"

"Khoai lang đó!"

"Ngươi bảo cho ta ăn là ăn cái này?"

"Nó cực kì ngon đấy, tiểu thư của tôi ạ!"

Rengoku cười, thuần thục nhóm lửa nướng khoai. Chỉ một lát sau mùi hương đã bay đi khắp nơi, tiếc là Charlotte không thể ngửi được.

"Đây! Cô cầm lấy đi! Lột vỏ ra như thế này...thế này...là có thể ăn được!"

Dưới sự tận tình chỉ dẫn của Rengoku, Charlotte lột vỏ khoai rất khéo, sạch sẽ lại không bị dính thịt khoai. Thấy Rengoku cắn cả một miếng to, ăn đến vẻ mặt hạnh phúc, Charlotte nuốt nước bọt một cái, cũng bắt chước cắn miếng to theo anh, hành động ngây ngốc của cô khiến Rengoku cười một hồi lâu. Thấy đồng tử mắt của Charlotte phóng đại ra một chút, Rengoku tự hào nói

"Thế nào? Ngon đúng không?"

"Tạm được!"

Charlotte vô liêm sỉ nói, củ khoai trên tay đã hết từ lúc nào. Rengoku cười ra tiếng, đưa cho cô một củ khác

"Tiểu thư ăn nữa đi! Coi như là nể mặt tôi?"

"Vậy thì ta miễn cưỡng ăn cho ngươi vui thôi! Chứ ta thấy nó cũng bình thường!"

"Rồi rồi! Tôi hiểu!"

Tiếng nói chuyện vui vẻ và mùi khoai lang nướng vừa thơm vừa ngọt nháy mắt kéo thêm người tới đây.

"Dám giấu ta ăn khoai nướng một mình. Các ngươi giỏi thật đó!"

Uzui đi từ cổng vào, thấy Charlotte và Rengoku đang ngồi xổm bóc khoai ăn liền dương giọng trách móc. Song cũng rất tự nhiên ngồi xổm xuống cạnh hai người, chọn một củ khoai mập mạp nhất bóc ra.

"Lâu rồi mới có thời gian cùng nhau ăn khoai nướng thế này! Hoài niệm nhỉ Rengoku!"

"Chúng ta chỉ có hai người mà ăn nhiều thật đó!"

"Muichirou?"

Muichirou tình cờ đi ngang qua, nghe được tiếng ai gọi mình liền quay đầu sang nhìn. Charlotte dơ củ khoai vàng còn đang bốc khói lên, rủ

"Ăn khoai nướng!"

"Không, cảm ơn!"

"Không cái gì chứ! Tới đây cùng ăn cho vui!"

Uzui nào có cho Muichirou cơ hội chạy trốn, anh nhanh chân tiến tới vỗ vai cậu dẫn vào trong, Rengoku chọn một củ khoai mới nướng xong đưa cho Muichirou.

"Này! Cầm lấy đi!"

"Tôi không ăn đâu!"

"Cứ ăn thử đi đã!"

"Không, tôi..."

Rengoku mạnh mẽ nhét củ khoai vào tay Muichirou, đã đến nước này, cậu đành phải tìm một vị trí thoải mái ngồi xuống, chậm rãi ăn khoai. Vẻ mặt của cậu không khác gì Charlotte hồi nãy, có điều thành thật nói ngon chứ không muộn tao như cô.

"Ngon chứ gì!"

Uzui và Rengoku cười ra tiếng, vui vẻ vị dụ dỗ được thêm hai đồng bạn thích ăn khoai lang nướng, xem ra từ giờ mỗi lần nướng khoai thì không phải ăn một mình nữa rồi...