“Đây chính là một loại kẹo ngon nhất ở đây, ăn rất ngon, không hề giống với những thứ vừa nãy, tâm động sao?” Giọng nói của Ân Vô Vọng tràn ngập ý vị dỗ trẻ nhỏ, đối mặt với ánh mắt có chút hoài nghi của tiểu nhân ngư, mặt vẫn như cũ mà không đổi sắc.
Ngu Thư Ninh chần chờ một lát, nghĩ nghĩ rồi cuối cùng cũng thử tin tưởng hắn một lần, cậu mở cái miệng nhỏ ra chờ hắn đút vào miệng mình.
Ngón tay Ân Vô Vọng cầm viên kẹo, chậm rãi đưa đến gần miệng cậu, mắt thấy ánh mắt mở to rộ rõ sự khát vọng khiến đầu tiểu nhân ngư vô thức mà nhoài về phía trước, đôi môi phấn hồng hơi mở ra, lộ ra đầu lưỡi đỏ thắm mê người.
Nhưng ngay khi cậu há miệng định ngậm lấy kẹo, người đàn ông kia lại thu tay lại, bỏ viên kẹo vào miệng của hắn.
“Thật ngọt.” Ân Vô Vọng như một con mèo nhỏ vừa hất hết tất cả đồ vật trên bàn xuống, sau đó lại tỏ vẻ vô tội mà nhìn cậu.
Ngu Thư Ninh: “……”
Đáng giận! Công lý ở đâu? Cá quyền ở đâu?.
Ở thế giới của chính mình, Ngu Thư Ninh bị mắc bệnh tiểu đường do di truyền gen, ngày thường đều phải ăn những món ăn dinh dưỡng ít đường ít muối thấp, thế nhưng cậu lại thích ăn ngọt, có mấy lần ngẫu nhiên được ăn kẹo, đều là những kí ức vui vẻ nhất mà cậu luôn nhớ rõ.
Thế mà! Hiện tại! Lại có người! Đoạt kẹo của cá!
Đã bảo cho cậu là cho cậu, tại sao lại rút tay lại chứ!
Sau đó, đầu óc Ngu Thư Ninh liền nóng lên mà làm một chuyện mà sau khi làm xong, cậu đã vô cùng hối hận.
Cậu nắm lấy cổ áo của nam nhân rồi bay vọt lên, cả người bổ nhào lên thân người hắn, cậu giữ mặt hắn lại rồi cắn lên môi hắn một cách vô cùng hung ác, đầu lưỡi của tiểu nhân ngư ôn lương linh hoạt chui vào khoang miệng không hề phòng bị của đối phương mà liếʍ loạn, rồi cuốn lấy viên kẹo đã bị hòa tan một ít trong miệng hắn về miệng mình.
Ngu Thư Ninh mυ'ŧ lấy vị ngọt ngào trong miệng, đầu lưỡi câu lấy viên kẹo đảo qua đảo lại một vòng, con mắt híp lại lộ ra nụ cười đắc ý.
Ai bảo anh bắt nạt cá! Không cho anh ăn kẹo nữa!
Khi ánh mắt chạm phải ánh mắt nặng nề của Ân Vô Vọng, Ngu Thư Ninh hậu tri hậu giác mà ý thức được chính mình vừa làm cái gì, lỗ tai liền nhiễm một tầng diễm lệ phấn. Cậu cảm thấy vô cùng thẹn mà cúi đầu, thân mình cũng mềm mại mà dựa vào trên người hắn, giả vờ đang rất ngây thơ hồn nhiên mà phát ra một tiếng “Phốc a”.
Ân Vô Vọng “à” một tiếng, nhéo cằm cậu khiến cho cậu ngẩng đầu lên, khóe môi lạnh băng chậm rãi cong lên, hắn cười lạnh một tiếng: “Lần đầu tiên có người dám cướp đồ từ trong miệng tôi đấy.”
Đối với ánh mắt của hắn, tầm mắt của Ngu Thư Ninh yên lặng dời đi, một bộ “Tôi không biết anh đang nói cái gì cả” biểu tình.
Ân Vô Vọng bị hành động của cậu chọc cho bật cười, hắn bóp mặt của tiểu nhân ngư bắt cậu há mồm ra, ngón tay thon dài lập tức chui vào khoang miệng mềm mại của cậu, kẹp lấy đầu lưỡi nhỏ tùy ý dâʍ ɭσạи.
“Ưm a……” Ban đầu, Ngu Thư Ninh còn tưởng là hắn muốn cướp viên kẹo trong miệng mình, nên còn đang do dự xem có nên nuốt luôn viên kẹo không. Nhưng môi và lưỡi cậu đã mất không chế, ngón tay hắn trêu đùa đầu lưỡi cậu đến nhũn ra, khoang miệng có chút căng ra, nước miếng lạnh lẽo không có cách nào kìm được mà cứ thế chảy ra ngoài.
Hốc mắt Ngu Thư Ninh hồng lên, muốn dùng đầu lưỡi đẩy ngón tay của nam nhân ra bên ngoài, nhưng ngược lại lại bị đùa lợi hại hơn, nước miếng chảy ra càng nhiều.
Ân Vô Vọng nhìn tiểu nhân ngư đáng thương hề hề đến miệng cũng không khép được, đầu lưỡi non mềm bị dây dưa đến run rẩy, đôi mắt xinh đẹp nhanh chóng bị phủ kín bởi một tầng hơi nước, tay nhỏ nắm cổ tay của hắn cũng bất động không đẩy được ra, trong mắt hiện lên một mạt ý vị không rõ quang.
Những thứ vừa mỹ lệ vừa yếu đuối thường thường sẽ đưa tới mơ ước vặn vẹo cùng du͙© vọиɠ chiếm hữu.
Vất vả lắm tay hắn mới rời đi, nhưng Ngu Thư Ninh lại tức đến ngứa răng, gan to ra hẳn rồi bắt lấy tay nam nhân liền há mồm mạnh mẽ cắn xuống.
Vài giây sau, khuôn mặt đang tức giận của tiểu nhân ngư bỗng òa khóc ra, những giọt nước mắt to như hạt đậu không ngừng rơi xuống, biến thành từng viên trân châu rơi trong lòng ngực nam nhân.
Ân Vô Vọng chống đầu nhìn cậu rồi bị chọc cười, trên ngón tay hắn trơn bóng không tỳ vết, một chút dấu răng cũng không có, ngược lại, tiểu nhân ngư lại đang đau răng đến mức phải bụm mặt vào, thiếu chút nữa là cậu đã nghĩ rằng răng mình rụng hết rồi.
Nhìn tiểu nhân ngư khóc thương tâm như vậy, nam nhân một chút cũng không có chút áy náy nào khi bản thân là đầu sỏ gây tội, ngược lại, hắn rất thong thả ung dung mà đưa tay vốc đám trân châu trắng muốt trên người mình đặt vào hộp, sau đó còn lộ ra một nụ cười hiền lành.