Sau đó, cho dù có chuyện gì xảy ra thì Ngu Thư Ninh không muốn phản ứng cái tên đáng ghét kia nữa.
Tiểu nhân ngư vung vẩy cái đuôi, cậu tự ôm lấy cái đuôi nhỏ bé bị thương của mình mà chui vào l*иg ngực người kia không chịu nhúc nhích, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp cũng giấu đi.
Ân Vô Vọng chọc chọc cái bụng nhỏ mềm mụp của bé tiểu nhân ngư, cũng chỉ nghe thấy cậu kêu “ưm ưm”, ngón tay hắn bị tiểu nhân ngư vươn một bàn tay ra nắm lấy, không cho hắn chọc cậu nữa.
“Tức giận thật sao?” Khi Ân Vô Vọng muốn thu hồi tay lại, bị cậu bắt lấy không buông, hắn cũng không cố rút ra nữa, chỉ có thể đem những thứ mà nghiên cứu viên mới đưa lại đây kéo đến trước mặt, hắn dùng một tay khác chậm rì rì ăn.
Tiểu nhân ngư lành lạnh lại còn mềm mềm mại mại, thân mình nho nhỏ ôm rất thoải mái, Ân Vô Vọng liền đem cậu ôm vào trong ngực như ôm gối ôm.
Không biết trong phòng này bố trí cái gì, nhưng Ngu Thư Ninh cảm thấy tinh thần lực của mình đang bị áp chế, chỉ có thể làm một ít động tác nhỏ, làm cậu có một dự cảm, qua một thời gian nữa, ngay cả việc tự che giấu bản thân trước mắt người khác như trước đây cậu cũng không làm được.
Ngu Thư Ninh nhân lúc hắn đang ăn uống mà hơi ló mặt ra, hé một con mắt nhìn trộm hắn.
Nhìn đến mâm đồ ăn kia, Ngu Thư Ninh kinh ngạc cực kỳ.
【Trời ạ! Sao vai ác ăn uống đạm bạc thế, hắn không phải là thượng tướng sao? 】
Hệ thống 520: 【Thời đại tinh tế này tất cả mọi giống loài gần như đã bị tuyệt chủng, kể cả các loại sinh mệnh thể cùng phi sinh mệnh thể, cho nên nhân loại bây giờ rất nhiều người phải ăn dịch dinh dưỡng sống qua ngày, vai ác có đồ ăn như vậy là đã vô cùng xa hoa rồi.】
Ngu Thư Ninh nhìn mâm đồ ăn của vai ác, một chén cháo hỗn lộn nhìn không ra là có những thứ gì, một cái đĩa rau luộc xanh miết không có nước, một hộp thịt đóng hộp nhìn không ra nguyên liệu, còn có một quả quýt khô quắt.
“Muốn ăn sao?” Ân Vô Vọng đã sớm phát hiện ánh mắt của tiểu nhân ngư, hắn dùng đũa sắn một miếng thịt trong hộp, đút đến bên miệng Ngu Thư Ninh, “Thành phần chính ở trong này là cá, nhân ngư các em hẳn là thích ăn đi?”
Ngu Thư Ninh tò mò mà nếm thử một miếng, lập tức bị mùi tanh kinh khủng cùng vị đắng đáng sợ làm “ọe” một tiếng, khóe mắt chứa đầy nước mắt, vậy mà cậu lại bị nghẹn đến phát khóc.
Ân Vô Vọng thấy thế liền đem đồ ăn còn dư lại trên chiếc đũa lên miệng ăn nốt, hắn bóc quả quýt ra rồi bẻ một múi nhỏ cho cậu, “Ăn không quen sao? Em mỏng manh quá đấy, ăn miếng quýt này đi.”
Lúc này, cậu đang vô cùng cần thứ gì đó để xua tan đi vị kinh khủng trong miệng mình nên Ngu Thư Ninh cũng không nghĩ gì nhiều, há mồm liền ăn, đầu lưỡi lạnh lạnh mềm mại vì quá gấp mà liếʍ lên ngón tay của người đàn ông, cuốn lên múi quýt rồi nuốt vào trong miệng.
Khi cậu cắn múi quýt kia, một cỗ vị chua vô cùng lan ra khiến gương mặt của tiểu nhân ngư nhăn thành một nhúm, sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ miệng truyền qua dây thần kinh rồi truyền tới đại não, như thể cậu đã trải qua một lễ rửa tội tang thương.
Nhìn tiểu nhân ngư ngốc ngốc ngơ ngác ngồi ở một góc vì múi quýt chua trong miệng, Ân Vô Vọng rốt cuộc nhịn không được, ngay trước mặt cậu cười lên tiếng.
Người đàn ông kia cười đến mức cả người run lên, khiến người cá nhỏ trong l*иg ngực hắn bị rung đến tỉnh cả người.
Vất vả nuốt vị chua trong khoang miệng xuống, Ngu Thư Ninh tức giận phồng má lên tử, “Ọe ọe!”
【Độc ác! Quá độc ác! Sao hắn có thể bắt nạt cá như thế chứ hu hu hu hu hu……】
Ngu Thư Ninh lại bắt đầu gào thét với hệ thống ở trong đầu, lúc này, cậu bỗng cảm thấy vô cùng lo lắng với tương lai của mình sau này, không phải là cậu lo lắng về vai ác, mà là —— lo về những thứ khó ăn ở thế giới này, cậu phải làm sao bây giờ?
Hệ thống 520: 【Dù sao thì ký chủ ở thế giới của cậu cũng đang muốn ăn kiêng. 】
Ngu Thư Ninh: 【Chuyện này có thể giống nhau sao? Cơm dinh dưỡng quá là nhạt nhẽo, nó khó ăn đến mức mới cho vào miệng đã muốn nhổ ra rồi!】
Ân Vô Vọng cười đủ rồi, mới nhìn tiểu nhân ngư đang tủi thân đến mức mũi cũng đỏ lên, hắn ăn nốt quả quýt đó, rồi lấy từ trong túi ra một thứ hình cầu.
“Muốn ăn kẹo không?” Ân Vô Vọng mở giấy đóng gói ra, mùi hương ngọt ngào của kẹo lập tức bay ra làm hai mắt của tiểu nhân ngư sáng lấp lánh, ánh mắt không tự chủ được mà đuổi theo tay hắn.