Ngủ trong bụi tường vi, hơi thở quyện với hương hoa kiều diễm.
Mạnh Dĩ Nhiên đè ép Đồng Úc Vu, há mồm ngậm vành tai tinh xảo của đối phương, cảm nhận được sự run rẩy đột ngột của cơ thể đối phương. Cô dùng đầu lưỡi trêu chọc viên dái tai nho nhỏ kia, lực đạo nhẹ hơn so với lực mà Đồng Úc Vu dùng thường ngày khi nhào nặn tai mèo.
Nhưng ngay cả như vậy, cô vẫn có thể nghe thấy Đồng Úc Vu dùng giọng nói mềm mại hô “đau”.
Mạnh Dĩ Nhiên chống nửa người lên, trấn an đặt lên môi cô một nụ hôn: “Đau ở đâu?”
Đồng Úc Vu trong hốc mắt chứa đầy nước mắt, con ngươi màu tím sáng chói như bảo thạch quý giá lại hoàn toàn ngập nước.
Cô vươn cánh tay ra, vòng tay qua cổ Mạnh Dĩ Nhiên, không có trả lời câu hỏi của đối phương, chỉ vẫn như cũ nói “đau quá……”
Mạnh Dĩ Nhiên muốn ôm cô lại, nhưng lại đột nhiên thoáng nhìn thấy một vài lỗ máu trên cánh tay đang giơ lên
của Đồng Úc Vu. Cô giật mình, lúc này mới phát hiện những cành hoa tường vi bên dưới đã được bao phủ bởi những chiếc gai nhỏ lít nha lít nhít gai.
Từ phía sau lưng Đồng Úc Vu có máu tràn ra, Mạnh Dĩ Nhiên cố gắng cứu vãn, nhưng khi đưa tay ra, mới phát hiện trên người mình cũng xuất hiện lỗ máu.
Huyết sắc tràn ngập toàn bộ tầm mắt, sau đó lại từ từ chuyển thâm, dần dần biến thành màu đen đặc quánh đến mức không thể tan ra, Mạnh Dĩ Nhiên quơ quơ tay chân, trong khi giãy dụa dường như xuyên thủng một lớp màng mỏng nào đó. Sau khi xuyên thủng lớp màng, cô nhìn thấy ánh ban mai chiếu vào từ bệ cửa sổ phòng ngủ xa lạ, chiếu thẳng vào mắt cô.
Con mèo trắng nhỏ trở mình, kí ức dần trở lại trong đầu.
Đồng Úc Vu ban đêm nằm ngủ cùng cô đã không thấy tăm hơi, trên sàn nhà phản chiếu hình chiếu của hoa tường vi bên ngoài cửa sổ, đón gió mà động, điềm đạm đáng yêu.
Mạnh Dĩ Nhiên giơ hai bàn chân trước lên dụi mắt, trong lòng nghi ngờ chính mình là bị bóng hoa tường vi làm lóa mắt, nếu không rõ ràng nên là một giấc mơ xuân quang chợt tiết, làm sao lại tới cuối cùng đi hướng một cái kết kinh khủng quỷ dị như vậy.
Cô rửa mặt qua loa bằng phương thức của mèo con, nhảy xuống sàn nhà, dẫm lên bóng hoa vài lần một cách trẻ con, rồi lập tức rời khỏi cánh cửa phòng ngủ đang khép hờ.
Mới vừa đi tới đầu bậc thang, bằng thính giác nhạy bén đã nghe thấy giọng nói ở phòng khách dưới tầng một.
“Xin chào, tôi tên là Minh Ý, đoán xem tôi là anh trai hay là em trai”.
“Minh Khắc”.
“Ha ha, tôi là anh trai a, sinh sớm hơn so với Minh Khắc mười phút, có phải là rất rõ ràng hay không? Mẹ nói chúng tôi bằng tuổi nhau, muốn chúng tôi chiếu cố cô thật tốt, cô mới đến, có chỗ nào không hiểu đều có thể đến hỏi, không cần phải khách khí với chúng tôi”.
"Khi nào thì đi nộp hồ sơ nhập học?"
“……”
Hai giọng nói, một nóng một lạnh lần lượt phát ra từ một cặp anh em sinh đôi, Mạnh Dĩ Nhiên không có đi qua quấy rầy, mà tìm một nơi có thể nhìn thấy phòng khách để ghi nhớ khuôn mặt của hai người. Quần áo và phụ kiện trên người của cặp song sinh tuy khiêm tốn nhưng lại không hề giá rẻ, cô suy đoán hai người có thể là tiểu thiếu gia của Minh gia.
Là một người anh trai, Minh Ý hào phóng hướng ngoại, ngay cả khi Đồng Úc Vu chỉ dùng loại ngữ điệu “ân” “a” này để đáp lại, cũng không trở ngại anh ta thao thao bất tuyệt giới thiệu tình hình chung của Học viện Pháp thuật Minh Lý cùng thị trấn Minh Lý. Cậu em Minh Khắc thì rõ ràng là có một tính cách khác, cúi đầu ngồi trên ghế, mũi giày hướng phía cổng, tâm trạng nóng nảy dần dần lộ ra ngoài.
Mạnh Dĩ Nhiên tìm một vị trí thoải mái và nằm xuống cùng lắng nghe, nhưng không biết là giọng nói của Minh Ý có quá thôi miên hay không, vẫn là cô mấy ngày nay vốn là thích ngủ, nghe nghe, cơn buồn ngủ lại ập đến, không biết từ khi nào ngủ thϊếp đi.
Lúc Đồng Úc Vu chuẩn bị lên tầng, vừa bước lên trên bậc thang đầu tiên, liền nhìn thấy một con mèo nhỏ màu trắng đang ngủ ngon lành ở trong góc. Cô tiến lên đem mèo trắng nhỏ ôm vào trong lòng, mãi cho đến khi bước vào phòng ngủ trên tầng hai, con mèo trắng nhỏ vẫn chưa tỉnh dậy. Đồng Úc Vu khẽ nhíu mày, đưa nó đặt ở bên gối, cúi đầu thấy được ngực bụng của nó có quy luật nâng lên hạ xuống, mới chậm rãi giãn ra mặt mày.
Jenny đuổi tới, với chiếc áo khoác trên tay: “Tiểu thư, nếu đi ra ngoài thì nên mặc thêm quần áo a.” Trông cô có chút bối rối: “Trường học không cho nô bộc đi vào theo, vậy phải làm sao bây giờ? Một mình ngài có thể tự hoàn thành thủ tục nhập học được không?”
Đồng Úc Vu dựng thẳng ngón trỏ đến bên môi, “xuỵt” một tiếng, hạ giọng: “Không phải còn có bọn hắn hỗ trợ sao?”
“Hai vị thiếu gia kia cũng là nuông chiều từ bé, tôi không biết ……” Jenny giúp Đồng Úc Vu mặc áo khoác vào, nói được nửa câu tự giác mạo phạm, nên dừng lại đổi đề tài, “tôi sẽ đi theo đằng sau ngài được không? Trường học không cho vào trong, thì tôi liền chờ ở bên ngoài. Dùng cách này, ngài có thể tìm thấy tôi ở cửa bất cứ khi nào.”
Đồng Úc Vu cúi người, sờ sờ hai cái lỗ tai mèo trắng nhỏ, hờ hững đáp lại: “Tùy ngươi”.
Jenny nhẹ nhàng thở ra, gật gật đầu đi chuẩn bị.
Đồng Úc Vu nhìn con mèo nhỏ màu trắng đang ngủ ngon trên giường dường như đang suy nghĩ điều gì, một lát sau, cô mới đứng thẳng dậy, ngắm nhìn xung quanh, nhưng cuối cùng cũng vẫn không làm gì, đi tới cửa, nhẹ nhàng đem cửa phòng ngủ đóng lại.
Mấy tiếng bước chân vang lên, rồi lại biến mất, tòa nhà Đồng gia lần nữa khôi phục yên tĩnh. Gió thổi qua bụi tường vi ngoài cửa sổ phát ra âm thanh “sàn sạt”, kéo theo con mèo trắng nhỏ trên giường chìm vào giấc mơ kỳ quái này đến giấc mơ kỳ quái khác.
Mạnh Dĩ Nhiên không biết chính mình đã ngủ bao lâu, lại làm nhiều ít giấc mơ, khi tỉnh lại, những hình ảnh sặc sỡ đó đã bị lãng quên. Cô đưa tay lên xoa xoa thái dương, bị xúc cảm trơn truột nhắc nhở, mới phát hiện ra chính mình lại biến thành hình người. Không kịp kinh ngạc, trên người không một mảnh vải che chắn, cô vội vàng lui về giữa giường, dùng phương pháp thô ráp đem khăn trải giường cột thành một cái áo choàng tắm, miễn cưỡng mặc trên người.
Trong khoảng thời gian này, cô luôn linh cảm mình sắp biến thành nhân loại, nhưng không nghĩ tới hôm nay rốt cục trở thành sự thật.
Phản ứng đầu tiên của Mạnh Dĩ Nhiên chính là muốn đi tìm Đồng Úc Vu, nhưng khi mở cửa phòng ngủ ra, căn bản không cần cố ý đi tìm, cảm giác của mèo con liền cho cô biết hiện tại không có bất kỳ ai trong tòa nhà nhỏ ngoại trừ chính cô.
Cô bước tới ban công hành lang nhìn về phía khu vườn dưới bóng râm của những bụi tường vi, chỉ thấy Merry đang trừ hoa một mình ở trong vườn.
Những bụi tường vi lại nhiều lại rậm rạp, khiến Merry, người đang đứng trước những bông hoa, trở nên vô cùng nhỏ bé. Cô cầm một cây kéo làm vườn trong tay, phải mất rất nhiều sức lực mới có thể cắt đoạn cành. Cành có gai, cô nắm lấy đóa hoa đem đoạn cành rút ra, đầu ngón tay không tránh được nghiền nát cánh hoa. Sau mấy lần tuần hoàn, chết đi hoa lá chất đầy đến đầu gối của Merry, đầu ngón tay của cô cũng bị nhuộm đỏ bừng bởi tường vi.
Mạnh Dĩ Nhiên thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn thấy chiếc áo choàng tắm đơn sơ của mình, quay người đi về phía một căn phòng cuối hành lang trên tầng hai.
Cô xác định không thể mặc được quần áo của Đồng Úc Vu, nhưng ngày hôm qua Jenny cùng Merry đã phân loại đồ cũ trong tòa nhà nhỏ, bên trong liền có một số quần áo của các vị trưởng bối của Đồng Úc Vu lúc trước.
Hơn mười phút sau, Mạnh Dĩ Nhiên bước ra khỏi phòng, mặc một chiếc váy corset cùng một đôi bốt da xỉn màu. Mái tóc bạch kim dài buộc cao thành đuôi ngựa, vài sợi tóc rải rác tùy ý quanh thái dương, cùng với đôi đồng tử vàng óng, khiến cả người cô trông thật kiêu sa và xinh đẹp.
Có gió thoảng qua, kèm theo hương hoa nhàn nhạt, Mạnh Dĩ Nhiên hít một hơi thật sâu, trong lòng cảm thấy thoải mái ——
Đây là hương thơm của tự do!
Cô thật sự không thể yên tâm ở trong tòa nhà nhỏ đợi Đồng Úc Vu trở về, nghĩ nghĩ, liền đánh liều tránh đi Merry đang chuyên tâm cắt hoa, vụиɠ ŧяộʍ lẻn ra bên ngoài.
Tâm trạng sung sướиɠ, liền ngay cả phong cảnh cũng trở nên đẹp mắt, Mạnh Dĩ Nhiên chỉ cảm thấy những bông hoa tường vi to lớn mà mình ghét bỏ ngày hôm qua kỳ thật còn rất đẹp, nở nhiệt tình lại không bị cản trở.
Rời khỏi phố Tường vi, hai con bướm bên đường đang bay thấp xuống rồi xoay tròn, cô cũng không thể rời đi quá xa, nên chỉ tùy tiện đi một chút rồi trở về, thế là lựa chọn một con đường dài thẳng tắp mà đi dạo một vòng.
Nơi đây cũng là khu dân cư, không có người đi bộ trên đường, mọi thứ có vẻ yên tĩnh và thoải mái. Mạnh Dĩ Nhiên đi đến một nửa liền quyết định đường cũ trở về, trong khi cô không có chút cảnh giác nào, thì bất chợt có một đôi tay vươn ra từ phía sau lưng, kéo cô vào góc khuất bên cạnh.
------------- Vân Đóa Đường
Trong các bình luận, có tiểu khả ái đang thảo luận về vấn đề của Đồng Úc Vu đối với mẹ mình, có thể nói là tuyệt đối không phải luyến mẫu!!!
Mối quan hệ ở đây rất phức tạp, và sự thật sẽ được tiết lộ trong thời gian tới ~
---------------
Kể từ chương 24 mình sẽ xét vip đồng giá 200 vàng (kiếm chút xiền mua thêm truyện khác). Trung bình 1 chương sẽ khoảng hơn 3000 từ (có chương 2500 từ hay hơn 4000 từ mk cũng chỉ để 200 vàng). Mk tính số từ theo raw gốc. Chương nào từ trở lên 5000 từ mk sẽ chia thành nhiều chương.
Vd: chương 24 là hơn 10k từ mk sẽ chia thành 3 chương.
"_" không biết set vip thế này có ai còn xem không.
À mk sẽ để 15 phút đầu free tính từ lúc mình đăng chương đó.(Chương sau xuất hiện đồng tộc Mạnh Dĩ Nhiên) :)