Xuyên Thành Nhu Nhược Nữ Xứng Tiểu Bạch Miêu

Chương 22

Tiếng vang nhỏ bé mà cỗ xe ngựa phát ra khi chạy trên con đường lát đá nhỏ bé bị che khuất bởi tiếng ồn ào của đường phố, tuy mèo trắng nhỏ nguyên bản không có tinh thần do một đường xóc nảy, nhưng khi nghe thấy tiếng người lại ráng chống đỡ leo lên bệ cửa sổ, thăm dò đi xem phong cảnh bên ngoài.

Bầu trời xanh thẳm, những tòa nhà màu đỏ trắng đan xen, ngoài ra còn có những người đi bộ mặc trang phục giản dị đi lại trên đường phố, tất cả đều khiến cho Mạnh Dĩ Nhiên cảm nhận được hơi thở dân cư từ lâu.

Cô quay đầu, hướng về phía Đồng Úc Vu kêu meo meo, mời cô ấy cùng nhau sang đây xem náo nhiệt. Đáng tiếc tiểu thư búp bê xinh đẹp không có hứng thú, chỉ liếc qua liền ngồi trở lại, thuận tay đem mèo trắng nhỏ nhét vào trong lòng, cẩn thận chải vuốt lông ở gò má bị gió thổi loạn của cô.

Đúng lúc Mạnh Dĩ Nhiên duỗi ra đầu lưỡi liếʍ mũi, vô tình chạm vào đầu ngón tay của Đồng Úc Vu. Cô sững sờ, không kịp thu hồi đầu lưỡi, ngây người ra nhìn chằm chằm Đồng Úc Vu. Mãi cho đến khi Đồng Úc Vu mỉm cười ấn đầu lưỡi hồng nhuận của cô, cô mới lấy lại tinh thần, đột nhiên rụt lại, sau đó như là che giấu xoay người liếʍ láp hai bàn chân trước của mình.

Xuyên qua đường đi, bỏ lại sau lưng ồn ào náo động, xe ngựa chầm chậm tiến vào khu dân cư yên tĩnh.

Một cơn gió nhẹ vén lên rèm cửa sổ chuồn êm vào toa xe, lướt qua khóe môi Mạnh Dĩ Nhiên, mèo trắng nhỏ đột nhiên đánh hắt xì, lập tức nằm rạp người xuống, che mũi lại bằng đệm chân mềm mại.

Jenny không có chú ý cô, nhìn ra ngoài cửa sổ cảm thán: “Thơm quá a!”

Những khe hở trên song cửa sổ tràn ngập màu hồng, Mạnh Dĩ Nhiên định thần nhìn lại, mới phát hiện ra thứ đang bao quanh chính là từng cụm từng cụm hoa tường vi* phức tạp.

*Tường vi là loài hoa hồng bản địa của Đông Á mặc dù hoa hồng không có nguồn gốc từ châu Á. (Gg)

Bên trong thành bảo Đồng gia cũng trồng rất nhiều hoa, được những người làm vườn chuyên môn chăm sóc và cắt tỉa cẩn thận, nhưng những hoa cỏ này vẫn là kém không ít khi so với hoa tường vi ngoài cửa sổ.

Sau đó không lâu, chiếc xe ngựa dừng lại trước một tòa nhà hai tầng có khu vườn, Đồng Úc Vu ôm Mạnh Dĩ Nhiên xuống xe.

Thị trấn nhỏ được xây dựng xung quanh Học Viện Pháp Thuật Minh Lý này cũng được đặt tên là “Minh Lý”, tuy không được phồn hoa như là thành phố lớn, nhưng cũng tương tự tấc đất tấc vàng. Bởi vì Đồng gia miễn thi đầu vào, nên mấy đời nay đều theo học ở Minh Lý, đã sớm mua được bất động sản trong thị trấn. Con phố này ban đầu được gọi là “Kính Học”, nhưng sau đó đổi tên thành “Tường Vi”, ngay từ đầu nghe được tên mới Mạnh Dĩ Nhiên còn tưởng rằng kêu “Tường Vi” sẽ càng lãng mạn hơn, nhưng hiện tại xem ra rõ ràng là có sao nói vậy ——

Toàn bộ trên đường phố có cả một dãy nhà có vườn, từng nhà đều trồng hoa tường vi, hơn nữa chúng đều được chăm sóc cẩn thận, không có ngoại lệ. Trên những cây dây leo màu xanh đậm, những bông hoa hoàn toàn nở rộ thậm chí còn to hơn nắm tay của một người đàn ông trưởng thành.

Tòa nhà nhỏ của Đồng gia bị bỏ trống hồi lâu, vườn hoa đã sớm bị những bụi tường vi rậm rạp chiếm lĩnh. Càng khoa trương hơn là, một chùm hoa tường vi màu trắng nhạt kéo dài từ ban công trên tầng hai, lại leo lên các khe hở trên các vách đá nhô ra, sôi nổi theo lan can một đường leo đến mái hiên, giống như một vị mỹ nhân quyến rũ lấy mái hiên nhà làm giường mà nằm nghiêng trên đó. So với đám các cô, thì “nó” chiếm cứ một nửa cái mái hiên nhà nhìn thậm chí càng giống chủ nhân của nơi này.

“Cũng đã lâu không có quản lý?!” Jenny tức giận đến dậm chân, “ỷ vào chủ nhân không đến ở, những tên nô ɭệ kia lại dám lười biếng như vậy”.

Sau khi than thở, cô không dám chậm trễ nữa, liền mang theo Merry vào nhà dọn dẹp.

Lần này tới, Đồng Úc Vu chỉ dẫn theo hai người hầu gái và hai người hầu nam. Dưới sự phân phó của Jenny, hai người hầu nam cũng bắt đầu ra ra vào vào, xách hành lý vào tòa nhà nhỏ.

Một bà lão hàng xóm nghe thấy tiếng động liền chạy ra kiểm tra, thì vừa lúc gặp Đồng Úc Vu đang đứng ở ngoài cửa. Bà đánh giá ra thân phận của Đồng Úc Vu từ quần áo của cô, chống gậy đi tới chào hỏi: “Ngôi nhà này đã không có người ở hơn hai mươi năm, ta còn đang suy nghĩ liệu chủ nhà có phải đã đem nơi này quên đi hay không.”

“Các ngươi là chuẩn bị chuyển tới ở lâu sao?”

Đồng Úc Vu nhìn về phía bà, gật gật đầu đáp lại: “Ân”.

“Các ngươi từ đâu tới đây?” Bà lão hỏi lại, “chuẩn bị ở bao lâu a?”

Vẻ mặt của Đồng Úc Vu vẫn không thay đổi, hồi đáp: “Từ trong nhà đến, muốn tới ở mấy năm”.

Bà lão quay mặt đi, bĩu môi ghét bỏ cô có lệ không nói rõ ràng: “Còn người lớn nhà ngươi thì sao?”

Mèo trắng nhỏ gãi gãi lỗ tai, ngửa cổ lên không kiên nhẫn hướng đối phương kêu “meo meo” hai tiếng.

Đồng Úc Vu đè xuống cái đầu nhỏ của cô: “Người lớn không có tới”.

Bà lão “sách” một tiếng, càng thêm quan sát Đồng Úc Vu cẩn thận hơn: “Chỉ có ngươi một đứa trẻ sao? Tại sao ngươi lại tới đây ở một mình?”

“Ta đã trưởng thành”. Đồng Úc Vu ngẩng đầu mỉm cười với bà, “muốn tới học ở Minh Lý”.

Bà lão có chút nghi hoặc: “Không đúng, gần nhất cũng không phải là mùa tuyển sinh, làm sao có thể đến học ở Minh Lý bây giờ?”

Bà nghiêng người: “Cô bé, ngươi không phải tính sai chứ?”

Đồng Úc Vu lắc đầu: “Không có”.

Khi một già một trẻ đang nói chuyện, vài đứa trẻ choai choai xuất hiện ở gần đó. Bọn họ một chút liền khóa chặt cái khuôn mặt xa lạ này của Đồng Úc Vu, nhưng cuối cùng, phần lớn sự chú ý của bọn họ lại đổ dồn vào trên người con mèo nhỏ màu trắng kỳ lạ trong vòng tay cô.

Mấy đứa trẻ cũng không sợ người lạ, chen lấn đi tới bên này, coi như lễ phép chào hỏi bà lão.

“Bà Grey”

Bà lão phân tâm ứng phó với bọn họ, khi lại nhìn đến Đồng Úc Vu đã mất đi hứng thú đặt câu hỏi, khách sáo lộ ra một khuôn mặt tươi cười: “Có người mới đến trong khu sinh sống, ta phải đi thông báo một chút cho những hộ gia đình cũ gần đây, đến lúc đó nhường tất cả mọi người đến hoan nghênh ngươi”.

Đồng Úc Vu nhã nhặn từ chối: “Không cần”.

Bà lão xua tay: “Này có cái gì? Không phiền toái, đây là quan tâm đến hàng xóm mới”.

Đồng Úc Vu: “Nhưng ta thấy phiền toái khi ứng phó với các người”.

Cô ấy giơ cánh tay lên, tránh những móng vuốt bẩn của mấy đứa trẻ đang trộm vươn về phía Mạnh Dĩ Nhiên, giữ im lặng lui ra phía sau hai bước.

Nụ cười của bà lão đông cứng trên gương mặt, bọn trẻ vì hành động nhỏ bị phát hiện, sắc mặt cũng có chút hậm hực.

Mạnh Dĩ Nhiên đang cảm khái trình độ EQ của tiểu thư búp bê nhà mình quá thấp, Jenny từ trong nhà đi ra, phát hiện bầu không khí lúng túng bên này, vội vàng qua tới giải vây, mèo trắng nhỏ lúc này mới thở phào một hơi.

Bọn nhỏ thấy không có gì vui, thương lượng muốn rời khỏi, khi bọn họ quay người, một bé gái bị rơi ở phía sau bỗng nhiên giơ tay lên.

Cô cầm một bông hoa tường vi đang nở trong bàn tay nhỏ của mình, cánh tay vung lên, cành hoa tường vi hướng Mạnh Dĩ Nhiên đánh tới như một cây roi. Đồng Úc Vu phản ứng rất nhanh, mang theo cô tránh đi, nhưng chú mèo con nhạy cảm vẫn có thể cảm nhận được làn gió và hương thơm từ những bông hoa đang vung tới.

Trong nháy mắt, cô gái nhỏ đã thu tay về, đôi mắt ẩn hiện dưới tóc mái dài cắt ngang trán, thấy không rõ bộ dáng.

So với cô người bị hại này phát ra tiếng kêu rên càng nhanh chính là bà lão kia: “Ella! Ta nói qua bao nhiêu lần, hoa tường vi đã nở thì không thể ngắt xuống!!!”

Cô giương nanh múa vuốt nhào về phía cô bé, cô bé giật nảy mình, vội vàng bước chân đuổi kịp đám trẻ đã đi được một đoạn.

Trước cửa nhà Đồng gia lại khôi phục yên tĩnh.

“Chuyện gì đang xảy ra với những người hàng xóm này?” Jenny lau mồ hôi trên trán, “tiểu thư, ngài không sao chứ?”

Đồng Úc Vu trấn an vỗ bụng mèo trắng nhỏ, lắc đầu: “Không có việc gì”.

Jenny thở phào: “Trong phòng rất sạch sẽ, phòng ngủ trên tầng hai đã được dọn dẹp qua, ngài vào nhà nghỉ ngơi đi”.

Cô lại nhìn về phía vườn hoa: “Chính là những bụi tường vi này …… Đoán chừng sẽ phải mất một chút thời gian để san bằng”.

Đồng Úc Vu gật gật đầu, một tay ôm mèo trắng nhỏ, một tay nhấc váy lên, chậm rãi bước vào tòa nhà.

Một vài bông tường vi rũ xuống mái hiên, đung đưa theo gió, hương hoa tràn về càng thêm nồng đậm.

-------------

Ngày mai nhập V rồi, đến lúc đó liền có đại phì chương rơi xuống, cảm tạ một mực làm bạn tiểu thiên sứ =3= (Vân Đóa Đường)

--------------

Chương 24 raw gốc mới nhập Vip