Tùy ý cậu bé mập la lối khóc lóc, Đồng Úc Vu cũng không có đổi ý. Cô búp bê xinh đẹp không giống người tập trung vào việc vuốt ve con mèo trắng nhỏ, tự động ngăn cách mọi tiếng ồn xung quanh, dù cho xem như trưởng bối Đồng Nhâm Thần tiến lên nói chuyện, cô cũng giống như đều không nghe thấy gì, ôm lấy Mạnh Dĩ Nhiên, tự nhiên phân phó Jenny đẩy cô rời đi.
Quản gia cùng người hầu ngăn lại cha con Đồng Nhâm Thần còn không chịu từ bỏ, Mạnh Dĩ Nhiên hài lòng rúc vào trong vòng tay của Đồng Úc Vu đánh khò khè (ngáy).
Phát giác được Đồng Úc Vu cúi đầu nhìn chính mình, Mạnh Dĩ Nhiên còn giơ lên móng vuốt tỏ vẻ dễ thương.
Đồng Úc Vu rất được lợi, cô duỗi tay nắm lấy móng vuốt nhỏ đang giơ lên của Mạnh Dĩ Nhiên, nhéo nhéo đệm chân màu hồng.
Jenny đang đẩy chiếc xe lăn phía sau, thấy thế tặc lưỡi ngạc nhiên.
“Con mèo trắng này có chuyện gì vậy? Vừa rồi tại phòng ăn còn hung dữ đến mức không ai có thể tới gần, làm sao có thể ở trong tay tiểu thư ngoan ngoãn như vậy?”
Lời nói của cô phá vỡ bầu không khí im lặng trên đường đi, Đồng Úc Vu hai tay xuyên qua dưới nách Mạnh Dĩ Nhiên , nâng mèo trắng nhỏ trước mặt lên , nhìn chăm chú Mạnh Dĩ Nhiên nói “nó không muốn rơi vào trong tay hai người kia , sợ ta đem nó giao ra.”
Suy nghĩ của Mạnh Dĩ Nhiên bị vạch trần, sợ hãi “meo” một tiếng.
Nhưng Jenny lại không cho là như vậy, cô cười phản bác: “Chính là nó chỉ là một con mèo con thôi, đâu ra nhiều suy nghĩ như vậy?”
Mạnh Dĩ Nhiên có chút chột dạ, vùi đầu vào bên trong hai bàn chân trước không ra.
Suy nghĩ của cô có thể nhiều hơn nữa.
Cô dán Đồng Úc Vu không chỉ vì không muốn rơi vào tay một tiểu tử hư hư thực thực có khuynh hướng ngược đãi mèo, chủ yếu vẫn là tham niệm sắc đẹp của đối phương. Ngoại hình của Đồng Úc Vu hoàn toàn đinh vào phía trên điểm thẩm mỹ của cô, đời trước cô không bao giờ dám mơ rằng chính mình có thể nắm giữ một con búp bê BJD hoàn hảo như vậy.
Nhưng tiểu thư quý tộc đơn thuần hoàn toàn không nhìn ra tâm tư dâʍ đãиɠ của mèo con, Đồng Úc Vu trầm mặc một hồi lâu, thế mà mở miệng đồng ý lời Jenny: “Cô nói đúng.” Cô nhìn chằm chằm vào mắt Mạnh Dĩ Nhiên: “Nó chỉ là một con mèo con ……”
Mạnh Dĩ Nhiên trong ngay lập tức bị đôi đồng tử màu tím bắt lấy, ngơ ngác phạm hoa si*. Đồng Úc Vu đưa cô buông xuống, cô không để ý xấu hổ, lập tức xoay người lộ ra cái bụng trắng như tuyết, mềm mại như một khối bánh ngọt nhỏ, dụ người vuốt ve.
*hoa si: chỉ một người mê một ai đó (mê gái/trai).
Đồng Úc Vu tiếp thu được ám hiệu của cô, nhẹ nhàng xoa bụng nhỏ Mạnh Dĩ Nhiên bằng những ngón tay.
Cô lại hỏi: “Vậy thì tại sao nó chỉ đối ta thuận theo?”
Jenny suy nghĩ một chút: “Trước đó không phải Merry dẫn nó gặp qua ngài sao?”
Cô suy đoán: “Có thể là vật nhỏ này đặc biệt thông minh, nó nhớ kỹ ngài, biết ngài là chủ nhân của nó.”
Đồng Úc Vu vuốt ve mèo trắng nhỏ tay dừng lại: “Nó không biết rõ chủ nhân của nó là ai.”
Cô ấy đột nhiên nói một câu: “Nó sẽ ưa thích Merry hơn.”
Jenny hoàn toàn theo không kịp suy nghĩ của cô ấy, thậm chí tạm thời không biết rõ phải nói tiếp thế nào.
Cô ho một tiếng, nói sang chuyện khác: “Nhắc đến Merry…… đứa trẻ đó cũng quá sơ ý, thế mà cũng không phát hiện con mèo đã chạy ra.”
Đồng Úc Vu buông ra Mạnh Dĩ Nhiên, khoanh tay trước ngực như một động tác tùy ý, không trả lời, cũng không hề có động tác.
Mạnh Dĩ Nhiên đang tại hưởng thụ tiểu thư xinh đẹp xoa bóp toàn thân mở mắt ra, nghi hoặc ngẩng đầu lên, bắt gặp hai viên như bảo thạch con mắt màu tím của Đồng Úc Vu.
Cô không hiểu rùng mình một cái, hậu tri hậu giác* một suy nghĩ hiện lên trong đầu ——
*hậu tri hậu giác: là khi người khác đã hiểu và biết điều gì đó, nhưng bản thân không tìm thấy nó và sau đó nhận thức nó. Sự tình luôn là qua đi mới phản ứng lại đây (Theo Baidu).
Chủ nhân tôn quý của cô, không phải là ghen chứ?
Mèo trắng nhỏ thong thả tại chỗ dạo bước.
Cô ngẩng đầu lên, chủ động đi cọ tay Đồng Úc Vu, nhưng Đồng Úc Vu lại cố ý nâng lên, vừa lúc khoác lên vị trí mà Mạnh Dĩ Nhiên không đυ.ng được. Nhưng này không làm khó được Mạnh Dĩ Nhiên, chỉ thấy con mèo trắng nhỏ nửa người trên nâng lên, chỉ đứng thẳng bằng hai cái chân sau , ngay lập tức liền đem hai chân trước đáp lên ngực Đồng Úc Vu.
Cô một bên cố gắng làm cho mình xem nhẹ sự mềm mại dưới móng vuốt, một bên mở đôi mắt to ướŧ áŧ, hướng phía Đồng Úc Vu như một đầu phát*.
*Đầu phát (transmitter) chỉ có chức năng phát sóng, khi dùng trong đo đạc thì làm việc cùng với nó là đầu thu (receiver) trong các thiết kế tách biệt nhau (Theo Google)
“Meo ~ meo ô ——”
Nếu như Đồng Úc Vu có thể hiểu tiếng mèo, đại khái sẽ thẹn mặt đỏ trước lời thổ lộ không biết xấu hổ không biết thẹn này của Mạnh Dĩ Nhiên. Đáng tiếc cô nghe không hiểu.
Nhưng Mạnh Dĩ Nhiên cảm thấy, ngôn ngữ không thông cũng không sao, hành vi của mình đã biểu đạt đầy đủ yêu thương dành cho Đồng Úc Vu.
Đáng tiếc, suy nghĩ của cô quá ngây thơ, Đồng Úc Vu cũng không có bị trấn an, cô ấy chỉ là rất khắc chế vươn tay, búng trán Mạnh Dĩ Nhiên một cái, rất nhanh liền thu hồi đi, đáp về trên xe lăn.
Kế tiếp một đường, Đồng Úc Vu nghiêng đầu, hờ hững những bức tranh trang trí tinh xảo ở hai bên hành lang.
Một lát sau, chiếc xe lăn dừng lại trước một cánh cửa gỗ điêu khắc tinh xảo.
Ngay khi Mạnh Dĩ Nhiên nảy ra ý nghĩ rằng đây có thể là phòng ngủ của Đồng Úc Vu, sự chú ý đã bị thu hút bởi bóng người đứng đợi ở cửa, cô ngẩng đầu nhìn qua.
Merry rất nhanh lộ ra thân hình từ trong bóng tối , xách trên tay chiếc l*иg bạc quen thuộc của Mạnh Dĩ Nhiên, uốn gối hành lễ trước Đồng Úc Vu.
“Tiểu thư.” Hành lễ xong, cô lập tức bắt đầu thỉnh tội: “Merry không làm tròn bổn phận, không có chăm sóc tốt mèo cưng của chủ nhân, xin chủ nhân trách phạt.”
Đồng Úc Vu nhìn xem cô, không nói chuyện, mà vô ý thức một tay ấn phía sau lưng Mạnh Dĩ Nhiên.
Jenny lấy thái độ của một đại hầu gái: “Cô còn biết chính mình sơ suất sao? Hôm nay con mèo này suýt gây ra đại họa trong phòng ăn, cô có biết không?”
Trong thành bảo, tiểu thư mảnh mai rất ít bày tỏ ý kiến gì, xem như thϊếp thân hầu gái của Đồng Úc Vu , Jenny đã thành thói quen với việc xử lý những chuyện nhỏ nhặt cho Đồng Úc Vu khi cô trầm mặc.
Merry không dám đáp lời, chỉ là đem lưng ép tới thấp hơn.
Dù sao, sau khi được Merry chăm sóc rất nhiều ngày, Mạnh Dĩ Nhiên có chút không đành lòng. Cô quay đầu nhìn về phía Đồng Úc Vu, kêu một tiếng “meo” nhẹ nhàng, dùng phương thức của chính mình vì Merry cầu tình.
Đồng Úc Vu trên mặt không có biểu tình gì, cũng không phân biệt được đang vui vẻ hay là tức giận.
Jenny nói thêm “cũng may là con mèo này được cô nuôi đến không tệ, biết không thể tấn công chủ nhân, khụ, cũng coi như cô lấy công chuộc tội a.”
Sự nghiêm khắc trước mặt chỉ là giả vờ, ngay sau khi những lời này nói ra, Mạnh Dĩ Nhiên liền biết Jenny nhưng thật ra là tưởng giữ gìn Merry. Cô thở phào nhẹ nhõm, không còn lo lắng Merry sẽ bởi vì chính mình bị phạt. Merry cũng nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu lên và liếc nhìn Jenny đầy cảm kích.
Đồng Úc Vu như trước trầm mặc, Jenny liền biết đối phương không có ý kiến
gì về lời nói của cô. Cô tự nhận hiểu rõ Đồng Úc Vu, cũng là biết Đồng Úc Vu rất ít trừng phạt nô ɭệ, mới có thể nói ra những lời trên. Thế là Jenny tiếp tục nói: “Sau này cô làm việc phải cẩn thận hơn, nếu lại xảy ra ngoài ý muốn này như hôm nay, thì cô chuẩn bị lãnh phạt a.” Cô dặn dò nói: “Mau đưa con mèo mang về, cẩn thận cho nó nhìn xem. Hôm nay nó leo lên nhảy xuống trong phòng ăn, đừng xuất hiện vết thương gì.”
Merry thở phào nhẹ nhõm, khom lưng nói: “Là.”
Lúc này, Mạnh Dĩ Nhiên đã được ôm trong ngực của Đồng Úc Vu, là một hầu gái, Merry khẳng định không có khả năng trực tiếp tới gần Đồng Úc Vu, bế con mèo trở lại l*иg từ trong ngực của cô ấy.
Cô suy nghĩ một lúc, nghiêng người nhìn xem Mạnh Dĩ Nhiên, vẫy vẫy tay: “Mèo con, lại đây.”
Mạnh Dĩ Nhiên không di động.
Tay Đồng Úc Vu đặt ở trên lưng cô, nhưng không có dùng lực, chỉ cần cô muốn, cô hoàn toàn có thể tự do hành động.
Nhưng cô căn bản cũng không muốn trở lại bên người Merry!
Bỏ qua một bên cô một cái nhan cẩu* càng ưa thích Đồng Úc Vu không nói, dùng đầu gối cũng có thể đoán được, nếu như trở về, kế tiếp trong một thời gian rất dài, Merry khẳng định sẽ áp đặt nhiều hạn chế hơn đối với hành động của cô, không cho phép cô lại chạy loạn. Cô mới không muốn mỗi ngày phải chịu cảnh sống trong một cái l*иg, không có dư thừa không gian hoạt động ngoại trừ việc xoay người.
*nhan cẩu: Nghiện sắc đẹp;mê trai; mê gái; chỉ người thích nhìn vẻ bề ngoài.
Thế là Mạnh Dĩ Nhiên nâng người lên, thoát khỏi tay của Đồng Úc Vu.
Đồng Úc Vu yên tĩnh nhìn xem động tác của cô ấy, khi nhìn đến mèo trắng nhỏ bước ra khỏi lòng bàn tay mình, ánh mắt cô nhất thời tối sầm lại. Cô vừa hơi nheo mắt lại, còn chưa kịp có cử động khác, đã thấy Mạnh Dĩ Nhiên xoay người tại chỗ, vừa nghiêng đầu, thẳng tắp lao vào trong ngực cô.
“Meo —— meo meo meo ——”
Ta không muốn đi ta không muốn đi, ta không muốn rời đi tiểu tỷ tỷ xinh đẹp!!!
Không chỉ có Đồng Úc Vu, liền hai cái hầu gái là Merry cùng Jenny cũng sững sờ trong giây lát.
Nhưng Merry rất nhanh kịp phản ứng.
Cô nhấc cái l*иg lên, tìm thấy một căn đồ ăn vặt nhỏ mà Mạnh Dĩ Nhiên thích vô cùng, nghiêng người về phía Mạnh Dĩ Nhiên, nhẹ giọng dụ dỗ nói: “Mèo con, nơi này có món cá khô yêu thích của ngươi a. Nhanh đến ta nơi này.”
Mạnh Dĩ Nhiên rất không có chí khí nuốt một ngụm nước miếng.
Merry tiếp tục dụ hống: “Ngươi nhất định đói bụng phải không? Giữa trưa ngươi liền không ăn quá nhiều đồ vật, trời đều tối rồi.”
“Ta đã chuẩn bị thịt gà luộc chín mềm cho ngươi, cùng ta trở về liền có thể ăn, tới ta bên này có được hay không?”
Mạnh Dĩ Nhiên cũng không phải là hoàn toàn không hề lay động.
Khứu giác của mèo mẫn cảm hơn so với người rất nhiều, mùi thơm của cá khô từng đợt xông vào trong lỗ mũi cô, theo bản năng của dã thú, cô cảm giác linh hồn mình đều muốn bị câu đi qua!
Để thể hiện quyết tâm của mình, cô nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên vươn móng vuốt giấu trong đệm chân ra, một mực ôm lấy viền ren trên váy của Đồng Úc Vu, dùng hành động cho thấy lập trường của mình!
Merry sững sờ nhìn xem một màn này, hoàn toàn không biết bây giờ phải làm sao.
Cô chỉ có thể quay sang cầu cứu Đồng Úc Vu, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Tiểu, tiểu thư, có thể hay không đưa……”
Cô còn chưa nói xong lời nói, Đồng Úc Vu đã mở miệng: “Không thể.”
Cô thậm chí không để ý đến Merry, toàn bộ hành trình đều cúi đầu nhìn xem Mạnh Dĩ Nhiên, tay vốn dĩ đặt trên xe lăn tay cũng bắt đầu từng chút từng chút vuốt lông sau lưng của mèo trắng nhỏ. Đầu ngón tay xúc cảm mềm mại dường như lấy lòng vị tiểu thư quý tộc tâm tư khó phân biệt này, Đồng Úc Vu khóe môi nhếch lên nụ cười rõ ràng, gằn từng chữ một: “Nó không muốn đi cùng cô.”
Merry khó xử: “Nó đã thật lâu không có ăn cái gì, lại quay quang thành bảo đến trưa, cần cho ăn cùng vệ sinh……”
Nghe vậy, Đồng Úc Vu nâng cằm mèo trắng nhỏ lên: “Đói không?”
Mạnh Dĩ Nhiên kêu hai tiếng “meo ô”.
Đồng Úc Vu đưa tay ra, Merry ý thức được ý định của cô, có chút do dự đưa ra tiểu cá khô cầm trong tay . Đồng Úc Vu cầm qua tiểu cá khô đưa lên chóp mũi con mèo trắng nhỏ, Mạnh Dĩ Nhiên dứt khoát nhắm mắt lại giả chết. Thấy thế, Đồng Úc Vu lại vươn tay chọc vào bàn chân trước của cô ấy, nhưng móng vuốt của mèo trắng nhỏ vẫn như cũ một mực ôm lấy quần áo của cô, không có ý định buông lỏng nửa điểm.
Jenny không nhịn được: “Tiểu thư?”
Cô giúp đỡ Merry nói chuyện: “Đưa mèo con giao cho Merry trước đi? Nếu ngài ưa thích nó, thì để cho Merry ngày mai lại đem nó đưa tới?”
Nụ cười trên mặt Đồng Úc Vu biến mất, ngẩng đầu nghiêm túc nói với Jenny: “Ta không có ưu thích nó.”
Jenny không nghĩ đến: “Ách…… Vậy để Merry đem nó dẫn đi a.”
“Không.” Đồng Úc Vu có chút cố chấp làm cho người khó có thể lý giải được ở một số phương diện.
Cô nhìn về phía Merry, nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Đưa thức ăn của nó tới đây.”
Nói xong, không chờ hai người lại mở miệng, Đồng Úc Vu tự mình chuyển động xe lăn, đẩy ra cánh cửa gỗ bên cạnh đi vào phòng.
Jenny cùng Merry đều bị cách ở ngoài cửa, cũng không biết hai người thương lượng như thế nào, chỉ chốc lát sau, Mạnh Dĩ Nhiên nghe thấy có tiếng bước chân rời đi.
Đồng Úc Vu lần nữa đem tiểu cá khô đưa tới bên cạnh miệng của cô, Mạnh Dĩ Nhiên nghĩ nghĩ, đầu tiên ngẩng đầu lên liếʍ đầu ngón tay của Đồng Úc Vu, sau đó mới gặm lên tiểu cá khô trên tay của đối phương .
Cô chuyên tâm ăn, chỉ cảm thấy một cái tay khác của Đồng Úc Vu lại bắt đầu lại vuốt ve sống lưng của cô, lại không thấy được nụ cười thoải mái trên nét mặt Đồng Úc Vu lại lần nữa trở lại khóe môi.
Nhưng nụ cười này rất nhanh vụt tắt, Đồng Úc Vu chớp chớp mắt, có chút khó chịu quay đầu đi, con mắt màu tím rơi vào khoảng không, không biết rõ suy nghĩ cái gì.