Xuyên Thành Nhu Nhược Nữ Xứng Tiểu Bạch Miêu

Chương 3

Cuộc trò chuyện tại bàn ăn khiến Dĩ Nhiên nhớ đến một tình tiết nào đó trong tiểu thuyết. Đồng Úc Vu bị ám sát vào đêm tổ chức tiệc trưởng thành, mặc dù không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng bị thương nằm trên giường, phải mất vài tháng tĩnh dưỡng mới có thể khôi phục. Kẻ ám sát vô cùng xảo quyệt, thấy không cách nào thành công liền chuồn đến sạch sẽ, quan trị an không tìm được đến bất luận manh mối gì, cuối cùng chỉ có thể qua loa kết án.

Sẽ mất một năm rưỡi để chân tướng* nổi lên mặt nước**.

*chân tướng: sự thật

**nổi lên mặt nước: xuất hiện

Khi đó, Đồng Úc Vu kết bạn với nam chính, dựa vào sự thông minh tài trí của nam chính cùng hào quang của nhân vật chính, rốt cục cũng điều tra ra được kẻ chủ mưu của vụ án ám sát này chính là Đồng Nhâm Thần. Hắn ta phụ trách tổ chức bữa tiệc trưởng thành của Đồng Úc Vu, không chỉ có nhờ vào đó không kiêng nể di chuyển tài sản của Đồng gia, mà càng lợi dụng chức vụ của mình lén đưa một nhóm kẻ liều mạng vào thành bảo, thực hiện vụ ám sát.

Mạnh Dĩ Nhiên đoán, ngoại trừ biểu hiện sự tốt đẹp, mong manh của Đồng Úc Vu, tác dụng lớn nhất của cốt truyện này là để cho nam chính có cơ hội biểu hiện trước mặt Đồng Úc Vu , để tạo thiện cảm với Đồng Úc Vu.

Trước kia, cô là một độc giả* bất lực thì cũng thôi, nhưng hiện tại cô đã trở thành mèo cưng của Đồng Úc Vu, bốn bỏ năm lên chính là một phần của cái nhà này, cô có trách nhiệm ngăn cản những chuyện này xảy ra ——

*độc giả: người đọc

Không chỉ có muốn để Đồng Úc Vu cảnh giác người thân bụng dạ độc ác tránh cho bị thương, mà cũng là để tránh cho Đồng Úc Vu bị lừa gạt tình cảm bởi tên cặn bã!

Gia huy là đạo cụ quan trọng để Đồng Nhâm Thần thực hiện kế hoạch tiếp theo, Mạnh Dĩ Nhiên không có khả năng trơ mắt nhìn nó rơi vào trong tay kẻ địch, cho nên khi nhìn đến Đồng Nhâm Thần muốn ra tay cướp đoạt, nàng thực sự không nhịn được, theo bên dưới bình hoa nhảy ra ngoài, mạo hiểm giáng một đòn vào đối phương.

“Mẹ kiếp ——” Sau khi kịp phản ứng, Đồng Nhâm Thần trước tiên cầm lấy đĩa trên bàn đập vào người Mạnh Dĩ Nhiên, Mạnh Dĩ Nhiên nhẹ nhõm né tránh dựa vào phản xạ cùng thần kinh vận động của động vật họ mèo.

Trong nhà ăn nhất thời có chút gà bay chó chạy*, Đồng Úc Vu ngồi yên, đám người hầu không có người tâm phúc nên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

*gà bay chó chạy: tình cảnh hỗn loạn

Không lâu sau, vị quản gia trẻ tuổi cầm rượu đỏ trở lại, Đồng Nhâm Thần phẫn nộ dừng tay, lúc này hiện trường mới tạm thời bị ổn định.

Đồng Nhâm Thần biết tức giận với một con mèo cũng vô dụng, cho nên hắn chỉ vào vết thương đang chảy máu trên tay bắt đầu hùng hổ dọa người: “ Đây là cách các người tiếp đãi khách nhân sao?”

Đồng Úc Vu trước tiên đi tìm thϊếp thân hầu gái* của mình: “Jenny?”

*thϊếp thân hầu gái: "thϊếp thân" tương tự từ "cận" trong "cận vệ"

Jenny một mực yên lặng canh giữ ở sau lưng Đồng Úc Vu, nghe vậy liền tiến lên hai bước.

Cô là hầu gái có địa vị cao nhất trong thành bảo, vì vậy đương nhiên biết lai lịch của Mạnh Dĩ Nhiên. Cô giải thích với mọi người: “Đây là mèo cưng mà gia tộc Abbott đưa tới. Bất quá, tôi cũng không biết tại sao nó lại xuất hiện ở đây.”

“Là nó……” Đồng Úc Vu giống như nhớ tới cái gì, “ta trước đó gặp qua nó một lần.”

Jenny hướng Đồng Nhâm Thần hành lễ: “Thật xin lỗi tiên sinh, là do chúng tôi xử lý không thỏa đáng, làm ảnh hưởng đến trải nghiệm dùng bữa của ngài.”

“Một câu ‘chiêu đãi không chu đáo’ là có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra sao? Không có đơn giản như vậy!” Đồng Nhâm Thần với dáng vẻ có lý không tha người*, bày ra cho Đồng Úc Vu xem vết thương của mình: “Úc Vu, cháu phải cho chú một lời giải thích.”

*"có lý không tha người" tục ngữ tiếng Trung, có nghĩa là trong một cuộc tranh chấp, chỉ cần có lý lẽ, anh ta sẽ không nhượng bộ. Nó thường được sử dụng để mô tả những người có quyền lực và không dễ gây sự. Người vô lý được xếp vào loại đáng tố cáo trong các cử chỉ giao tiếp của Satya đối với mọi người. (Theo Baidu) (theo nghĩa thuần Việt là "được nước lấn tới")

Mạnh Dĩ Nhiên tức giận đến mức muốn cào hắn đến chết, nhưng bất lực vì con mèo có móng vuốt ngắn, chỉ có thể vung vẩy trong không khí, trông không có vẻ gì là đe dọa cả.

Cô tập trung toàn bộ sự chú ý vào trên người Đồng Nhâm Thần, hoàn toàn không có chú ý tới ở đây còn có một người, tự sau khi cô xuất hiện, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào cô, nửa giây cũng không dịch ra.

Đồng Úc Vu đang vươn tay muốn đi cầm rượu vang quản gia vừa mới rót, nghe vậy dừng lại động tác.

Cô liếc nhìn máu chảy tràn ra miệng vết thương của Đồng Nhâm Thần, rất nhanh quay đầu, bưng ly rượu lên nhẹ nhàng lay động, quan sát ánh sáng rực rỡ của chất lỏng rượu vang đỏ dập dờn: “Cháu sẽ để bác sĩ trong thành bảo trị liệu cho chú.”

Đồng Nhâm Thần công phu sư tử ngoạm*: “Trị liệu là cần phải, nhưng chú sẽ mất rất nhiều thời gian để hồi phục. Cháu còn phải bồi thường cho chú thêm 100, ách khụ, 200 đồng vàng!”

*"Công phu sư tử ngoạm”, tục ngữ, câu nói này có nghĩa là một phép ẩn dụ cho việc hỏi giá hoặc đưa ra một điều kiện cao.

Đồng Úc Vu: “A.”

Cô ấy đồng ý quá nhẹ nhàng, Đồng Nhâm Thần đột nhiên vui mừng khôn xiết, vẻ tàn nhẫn vẫn còn dừng ở trên mặt, nhìn trông rất buồn cười. Sau khi lấy lại tinh thần, hắn nói thầm một câu “cũng không tệ lắm”, vẫy vẫy tay đem vết máu cọ tới trên quần áo.

Tưởng rằng sự tình đã kết thúc, nhưng cậu bé đang ngồi trên bàn ăn vốn rất an tĩnh lại đột nhiên đứng dậy.

“Ba ba.” Cậu lôi kéo tay áo Đồng Nhâm Thần, “con muốn con mèo đó.”

Mọi người đều hướng sự chú ý của mình về phía cậu, cậu nhóc ngẩng khuôn mặt bầu bĩnh, chỉ vào Mạnh Dĩ Nhiên nói lần nữa: “Đưa cho ta con mèo đó.”

Jenny duy trì lấy lễ phép cự tuyệt nói: “ Xin lỗi, con mèo này là một món quà của gia tộc Abbott đưa cho tiểu thư.”

“Chúng tôi không cách nào đưa nó cho bất kỳ ai khác.”

Đôi mắt đυ.c ngầu của cậu bé cô lỗ lỗ xoay một cái: “ Vậy thì cho ta mượn chơi mấy ngày.”

Yêu cầu này cũng không tính là quá mức.

Nhưng Mạnh Dĩ Nhiên dù sao cũng là thuộc đồ sở hữu của Đồng Úc Vu, Jenny không có cách nào làm quyết định, chỉ có thể quay đầu lại xin phép Đồng Úc Vu.

Đồng Úc Vu chuyên tâm ngửi mùi rượu vang đỏ, sau khi cảm giác được ánh mắt của Jenny, cô hơi ngẩng đầu lên và gật đầu với cậu bé.

Cô câu môi gật đầu: “Em phải chăm sóc nó thật tốt.”

Cậu bé tùy tiện gật đầu, trực tiếp tiến lên, muốn bắt được Mạnh Dĩ Nhiên.

Mạnh Dĩ Nhiên giật nảy mình, cuống quít nhảy ra.

Cô còn nhớ rất rõ ràng, trong tiểu thuyết, nam chính phát hiện rất nhiều chuyện dơ bẩn trong quá trình giúp Đồng Úc Vu thu thập gia đình Đồng Nhâm Thần. Trong đó có con trai của Đồng Nhâm Thần, sự thật cũng chính là đứa nhỏ trước mặt này, đặc biệt ưa thích ngược đãi nô ɭệ.

Một người thích ngược đãi người hầu mà không có lý do, đột nhiên có hứng thú với một con mèo ……

Trong đầu Mạnh Dĩ Nhiên hiển lên tin tức ngược đãi mèo mà cô đã thấy ở kiếp trước, cả con mèo đều xù lông, chạy trốn khỏi cậu bé dùng tốc độ linh hoạt hơn so với né tránh Đồng Nhâm Thần vừa rồi.

Nhưng làm thế nào sự tình có thể đơn giản như vậy?

Cậu bé rất thông minh, sai bảo những người hầu trong phòng ăn: “Bắt lấy nó!”.

Trước đó, Đồng Úc Vu đã rõ ràng đồng ý cho mượn con mèo, đám người hầu không còn thờ ơ, phối hợp bắt nó.

Nhìn thấy cửa phòng ăn đã bị người hầu chặn lại, Mạnh Dĩ Nhiên đột ngột phanh gấp, quay người lại, núp dưới chiếc bình lớn mà cô đã giấu trước đó.

Cậu bế đuổi tới bên cạnh bình hoa, trực tiếp ngồi xổm người xuống, đưa tay liền đi móc Mạnh Dĩ Nhiên.

Mạnh Dĩ Nhiên không khách khí với cậu, lộ ra móng vuốt bắt đầu cào điên cuồng, móng vuốt mèo sắc nhọn có thể dễ dàng cắt xuyên qua làn da mỏng manh của con người, rất nhanh, Mạnh Dĩ Nhiên liền nghe thấy cậu bé kêu đau cùng tiếng khóc. Về sau này, có khác mấy cái bàn tay của người trưởng thành vươn vào đến, họ đều bị cô cào thương không có ngoại lệ.

Trong phòng ăn, quản gia tìm chịu trách nhiệm hầu gái: “Chuyện gì xảy ra? Các cô không phải nói thú cưng kia rất dịu dàng ngoan ngoãn sao?”

Jenny trên trán đổ ra mồ hôi lạnh: “Tôi cũng không biết, tựa hồ là Merry đang chăm sóc nó.”

Người quản gia trẻ tuổi vẻ mặt nghiêm túc: “Sau khi bắt được còn phải quản giáo thật tốt.”

“Tương lai nếu là đưa đến bên người tiểu thư, nó đem tiểu thư cào thương làm sao bây giờ?”

Jenny xoay người hướng anh hành lễ: “Vâng.”

“Ngài yên tâm, chúng tôi tuyệt sẽ không để chuyện như vậy xảy ra.”

Đồng Úc Vu đang nhấp một ngụm rượu vang đỏ.

Hầu hết mọi người trong phòng ăn đều chú ý đến Mạnh Dĩ Nhiên dưới bình hoa, nhưng không ai để ý rằng vị tiểu thư đơn thuần và trong sáng này tại bên trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy, thế mà còn có tâm tình nhàn nhã nếm rượu.

Nghe thấy cuộc nói chuyện giữa quản gia và Jenny, một tia sáng yếu ớt lóe lên trong đôi đồng tử màu tím của cô.

Khoảnh khắc tiếp theo, cô đặt ly rượu xuống, đẩy xe lăn đến chỗ chiếc bình.

Khi mọi người thấy cô đến, mặc dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng họ vẫn để một khoảng trống nhỏ cho cô vào. Chẳng mấy chốc, Đồng Úc Vu tiến đến bên cạnh bình hoa, trước sự ngạc nhiên của mọi người, cô ấy cúi xuống, đúng là muốn tự mình động thủ đào con mèo ra.

Jenny bị dọa đến kém chút thét lên: “Tiểu thư —— không được ——”

Cô muốn đẩy Đồng Úc Vu ra, nhưng chiếc xe lăn đã bị Đồng Úc Vu khóa lại, căn bản không đẩy được. Jenny chỉ có thể thuyết phục: “Con mèo này bị kinh sợ, bây giờ đang nổi điên đâu. Ngài không thấy được tất cả những người đưa tay đi vào đều bị cào thương sao?”

Vẻ mặt của Đồng Úc Vũ ngây ra, tựa như không hiểu được lời cô ấy nói.

Cô chỉ là quay đầu nhìn về phía cậu bé đang gào khóc, buồn rầu nói với Jenny: “Nhưng mà em trai đang khóc.”

Jenny không có cách nào: “Chúng tôi sẽ nghĩ ra biện pháp, không cần làm phiền ngài.”

“Không có chuyện gì.” Đồng Úc Vu nở một nụ cười nhàn nhạt với cô, “mẹ dạy qua ta, không thể đối khách nhân lạnh nhạt. Các ngươi đều không có cách nào, dù sao cũng phải để cho ta thử một lần.”

Sau khi nói xong, cô bỏ qua sự hoảng sợ hét lên của Jenny, cúi người đem bàn tay không có bất kỳ cái gì bảo hộ của mình vươn vào đáy bình hoa.

Thành bình bằng sứ phản chiếu ánh sáng trắng lạnh lẽo, phản chiếu trên cổ tay mảnh mai và nhợt nhạt của cô. Xuyên thấu qua lớp da mỏng, có thể nhìn rõ những mạch máu xanh mỏng manh bên dưới. Toàn trường người đều quên hô hấp, thẳng tắp nhìn chằm chằm động tác của Đồng Úc Vu, lo lắng sợ hãi biến thành ớn lạnh thực sự, từng chút một theo xương sống lưng bò lên. Chỉ có Đồng Úc Vu ở trong nguy hiểm như thể không biết, cô ánh mắt chuyên chú, trên mặt thậm chí mang theo bí ẩn thành kính cùng chờ mong.

Mạnh Dĩ Nhiên biết người bên ngoài là Đồng Úc Vu, mặc dù không muốn bị bắt, nhưng làm sao cô có thể làm tổn thương chủ nhân xinh đẹp mà cô muốn bảo vệ?

Nhìn thấy bàn tay của đối phương vươn tới, cô thu hồi móng vuốt, không nhúc nhích mà chỉ nhìn chằm chằm bàn tay tái nhợt của Đồng Úc Vu, cố gắng hướng nơi hẻo lánh bên trong lùi lại.

Kỳ quái là, Đồng Úc Vu chỉ là luồn tay vào, cũng không có động tác khác.

Đợi mấy giây không có cảm nhận được đau đớn, cô khẽ cau mày, càng thêm đè thấp thân thể, cố gắng duỗi dài tay. Rốt cục, Mạnh Dĩ Nhiên tránh cũng không thể tránh, ngón tay của Đồng Úc Vu chạm đến thân thể cô.

Có một cục diện bế tắc nhỏ bé giữa hai người.

Mạnh Dĩ Nhiên không dám cử động, Đồng Úc Vu mò mẫm, đưa đầu ngón tay dán lên miệng của nàng, mô tả vị trí và hình dáng của chiếc răng nanh.

Khóe miệng Mạnh Dĩ Nhiên bị cào đến ngứa.

Cô không rõ ràng ý đồ của đối phương, nghĩ nghĩ, duỗi ra đầu lưỡi, nhẹ nhàng, dịu dàng liếʍ láp một chút ngón tay của Đồng Úc Vu.

Đồng Úc Vu thân thể cứng đờ.

Mạnh Dĩ Nhiên còn tưởng rằng có hiệu quả, không ngừng cố gắng lại liếʍ láp mấy lần.

Trên đầu lưỡi màu hồng của mèo trắng nhỏ có mang theo gai ngược mềm mại, cũng không khó chịu, Khi cọ nhẹ sẽ có cảm giác điện giật hơi tê dại. Mạnh Dĩ Nhiên có ý thức thu sức lực, liếʍ liếʍ ngược lại đau lòng lên vì nhiệt độ trên tay của Đồng Úc Vu quá lạnh, giống như một khối ngọc lạnh lẽo không thể che nóng.

Mọi người trong phòng ăn đều chú ý đến tình hình của Đồng Úc Vu, thấy vẻ mặt khác thường của cô, ngay cả trong giọng nói của Jenny đều có một sự nghẹn ngào : “Tiểu thư? Thế nào? Cô có bị cào không?”

Đồng Úc Vu cau mày, so với bị cào thương thì còn hoang mang.

Cô ấy trả lời: “Y…… Còn không có đâu.”

“Còn không có?” Đầu óc Jenny trống không một cái chớp mắt, cảm xúc bi thương kém chút không có nối liền, “ách…… Đừng tóm nó, nếu là thật chọc giận nó sẽ không tốt.”

Đồng Úc Vu không chịu đựng nổi ngứa đầu ngón tay, nhẹ nhàng rút tay về.

Trên cánh tay ngọc trắng nõn hoàn mỹ không có vết thương, chỉ có một vệt ướt trên đầu ngón trỏ, không nhìn kỹ cũng không thể thấy được. Nhưng sự ướŧ áŧ này cũng không như vậy nhìn không có cảm giác tồn tại , Đồng Úc Vu ánh mắt rơi ở phía trên thật lâu, dường như không có thể hiểu được xúc cảm lạ lẫm mang đến một chút tê dại kia.

Jenny vốn tưởng rằng cô chịu bằng lòng nghe khuyên, song để tay lên xe lăn đang muốn đưa Đồng Úc Vu rời đi, còn chưa kịp mở miệng thì thấy Đồng Úc Vu đột nhiên lại cúi người.

Mạnh Dĩ Nhiên trong lòng còn tại cầu nguyện Đồng Úc Vu mau rời đi, bởi vì cô ấy không muốn bị bắt lấy, càng không muốn làm tổn thương đối phương.

Nhưng không như mong muốn, lần thứ hai luồn tay vào, Đồng Úc Vu dường như rốt cuộc biết được chính mình muốn làm gì. Cô ấy không có dừng lại, mở hai tay bắt lấy một cái chân trước của Mạnh Dĩ Nhiên, bắt đầu kéo ra ngoài.

Động tác này cũng không dịu dàng, Đồng Úc Vu dùng sức lực không nhỏ, chân trước của Mạnh Dĩ Nhiên bị tóm đến đau từng cơn.

Mạnh Dĩ Nhiên đau đến kêu to, nhưng lại không dám phát ra thanh âm quá thê thảm, vì sợ làm cho Đồng Úc Vu sợ hãi. Thế là, rõ ràng là tình huống vạn phần mạo hiểm, đám người chỉ nghe được thanh âm mấy tiếng “meo ô” non nớt từ đáy bình hoa truyền ra, không giống phản kháng, càng giống làm nũng.

Âm thanh không có tác dụng, Mạnh Dĩ Nhiên chỉ có thể không ngừng lấy lòng liếʍ láp mu bàn tay của Đồng Úc Vu bằng chiếc lưỡi hồng của mình. Nhưng lần này, hiệu quả liếʍ láp đã giảm đi rất nhiều, mặc dù giữa các động tác của Đồng Úc Vu có khoảng dừng, nhưng cuối cùng vẫn đưa nó kéo ra khỏi bên dưới bình hoa .

Thấy thế, cậu bé chỉ về phía cô hô một tiếng “mèo con ra tới”, tựa hồ liền muốn dựa lại đây.

Mạnh Dĩ Nhiên vô cùng sợ hãi, ngay khi Đồng Úc Vu buông lỏng lực đạo, liền theo cánh tay Đồng Úc Vu leo lên thân thể của cô ấy, cuối cùng ngồi xổm ở bên trên bả vai, run lẩy bẩy co lại thành một quả bóng.

Jenny rất kinh ngạc: “Thật bắt được ra tới?”

Nói, cô thở phào nhẹ nhõm, trên mặt căng thẳng lộ ra nụ cười thoải mái: “Tiểu thư, xem ra mèo trắng nhỏ rất thích ngài.”

“Thích ta sao?” Đồng Úc Vu đem mèo trắng nhỏ trên bờ vai đặt xuống đầu gối của mình, thì thào lặp lại lời Jenny.

Cô với biểu cảm bối rối, nhẹ nhàng vuốt ve con mèo trắng nhỏ, đầu ngón tay trượt từ hai cái lỗ tai nhỏ đến đuôi của Mạnh Dĩ Nhiên. Sinh vật dễ thương trong lòng bàn tay khẽ run lên, ngoài sự sợ hãi, càng nhiều hơn chính là khắc chế cùng bí mật lấy lòng cô.

Nếu như không phải liếc thấy vết máu trên tay của những người hầu xung quanh mình, Đồng Úc Vu đại khái sẽ coi là loại sinh vật này xưa nay đều ôn hòa như vậy —— gần gũi với con người, không phân biệt đối với tất cả mọi người lộ ra cái bụng làm nũng.

Nhưng nó không phải.

Nó có răng nanh, có móng vuốt, có thể dễ dàng cắt xuyên qua làn da mỏng manh của con người, xé mở làn da, thẳng vào máu thịt.

Nghĩ như vậy, tay Đồng Úc Vu vô ý thức tiến đến khóe môi Mạnh Dĩ Nhiên. Cô tách ra bờ môi Mạnh Dĩ Nhiên, đi đυ.ng vào hàm răng của cô ấy.

Khác với vẻ bề ngoài vô hại, hàm răng thuộc về dã thú phát ra ánh sáng lạnh lùng, răng nanh hình lưỡi liềm in những rãnh máu, là chuyên vì gϊếŧ chóc mà chuẩn bị. Nhưng lúc này, hai hàng răng đã đóng chặt lại, mặc dù mèo trắng nhỏ lộ ra vẻ mặt thống khổ hé miệng, cũng không có bất kỳ ý định gì há mồm đánh trả. Cô chỉ ủy khuất nhìn Đồng Úc Vu, cụp đuôi lộ ra cái bụng mềm mại.

Nhìn thấy bộ dạng khó chịu của Mạnh Dĩ Nhiên, Đồng Úc Vu lại rất vui vẻ, khóe miệng gợi lên một vòng cung vui vẻ.

Bên cạnh, cậu bé không nhịn được, hét lên một tiếng ra lệnh: “Đưa mèo cho ta!”

Đồng Úc Vu động tác dừng lại, khóe môi nguyên bản có xu thế nhếch lên một lần nữa thẳng tắp.

Cô ngẩng đầu lên, chỉ nhìn vào cậu bé. Dưới ánh mắt mong chờ của cậu nhóc, cô nheo mắt lại, mở miệng phun ra hai chữ: “Không được.”

Đứa nhỏ cất cao giọng la hét ầm ĩ: “Không phải đã nói phải cho ta chơi hai ngày sao?”

“Chị đổi ý.” Đồng Úc Vu nghiêng đầu, thân thể yếu ớt không hiểu toát ra cảm giác áp bách khó tả, “không được sao?”

Giọng điệu nhẹ nhàng, nói năng có khí phách.