Cậu Mang Thai Cá Con Của Thiếu Tướng

Chương 10

Việt Sạn không lộ ra vẻ gì, di chuyển tầm mắt, lên tiếng nhắc nhở: "Điện hạ, chúng ta phải nhanh chóng trở về tiền tuyến."

Eno hiểu ý hắn nhưng khi bước xuống chiến hạm, cậu lại vì mất sức mà lảo đảo một cái.

Việt Sạn kịp thời đưa tay ra, định đỡ cậu nhưng không ngờ lại bị đâm vào l*иg ngực.

Hắn theo bản năng giữ chặt lấy eo của tiểu hoàng tử, định đỡ đối phương đứng vững nhưng không ngờ cảm giác đầu tiên khi chạm vào lại là rất nhỏ, rất mềm.

Đây là cái eo mà con trai nên có sao?

Trong đầu Việt Sạn thoáng hiện lên một khoảng trống, tay như bị điện giật. Nhưng giây tiếp theo, hắn đã trở lại bình thường, thậm chí còn mắc bệnh nghề nghiệp bóp một cái, sau đó nghiêm túc phân tích trong lòng: Khó trách tại sao lại yếu như vậy, nếu đi tòng quân dưới hắn, mỗi ngày ít nhất phải chạy mười vòng trên sân huấn luyện.

Cả người Eno cứng đờ lại, cậu không ngờ mình lại ngã vào lòng Việt Sạn, càng không ngờ Việt Sạn sẽ "tranh thủ" bóp... bóp eo cậu.

Thật, thật đúng là người không thể nhìn mặt mà bắt hình dong!

Eno kinh ngạc, đột nhiên lại nhớ ra, "Việt Sạn" trong sách thực ra rất xấu xa, không phải là người tốt. Kẻ đó đối với "cậu" thực ra đã có ý từ lâu nhưng cứ không nói ra, đợi "cậu" cắn câu.

Thậm chí khi "cậu" tự cho là đi quyến rũ, đối phương còn giả vờ không động lòng, lặng lẽ nhìn "cậu" diễn trò, cuối cùng mới thong dong ăn sạch sẽ miếng thịt đưa đến tận miệng.

Eno nhanh chóng đẩy hắn ra, không dám tin mà nghĩ——

[Chẳng lẽ cốt truyện đã bắt đầu, Việt Sạn cho rằng cậu đang quyến rũ hắn?]

Việt Sạn: "?"

Hắn đột nhiên nhìn Eno bằng ánh mắt kỳ lạ. Nếu không phải là ảo giác thì hắn chắc chắn là mình vừa nghe thấy tiểu hoàng tử nói chuyện nhưng hắn lại không thấy tiểu hoàng tử mở miệng.

Là nói bụng sao? Lại "quyến rũ" là có ý gì?

Hơn nữa khi nhìn kỹ, hắn đột nhiên phát hiện ra một tình huống mà trước đó mình không để ý, trên đỉnh đầu tiểu hoàng tử lơ lửng một đám mây nhỏ.

Đó là cái gì?

"Ngài..." Việt Sạn theo bản năng giơ tay lên, không biết là muốn chạm vào đám mây hay muốn chỉ vào đám mây, nói cho Eno biết tình hình này.

Nhưng không ngờ, phản ứng của Eno lại rất dữ dội, cậu đột nhiên lùi lại phía sau như thể bị dọa sợ, cảnh giác nhìn hắn nói: "Ngươi làm gì vậy?"

Có lẽ là do sự thù địch quá lớn nên đám mây nhỏ vẫn lơ lửng trên đầu cậu lúc này bắt đầu cuồn cuộn, ngay sau đó, một tia chớp nhỏ từ trong đám mây đánh vào Việt Sạn.

Cảm giác tê dại từ đầu ngón tay truyền đến da đầu trong nháy mắt, dòng điện không đủ mạnh để có thể làm người ta bị thương nhưng nếu bị một tia điện như vậy đánh, chắc chắn cũng không thoải mái.

Đến khi Việt Sạn phản ứng lại thì phát hiện mình đã bị điện thành kiểu tóc xoăn tít.

Việt Sạn: "..."

Eno: "..."

Năm phút sau, Việt Sạn mặt đen sì bước lên chiến hạm, Eno chột dạ đi theo sau, giống như một nàng dâu nhỏ làm sai chuyện. Cậu không cố ý, cậu thực sự không biết đám mây nhỏ đó là gì.