"Mật khẩu điện thoại " dãy số này là ngày sinh nhật của Lục Bắc Xuyên, những con số này đã sớm khắc sâu vào trong xương tuỷ của Chu Tây.
Trong cơn choáng váng, Chu Tây nhìn thấy y tá đang cầm chiếc điện thoại hoa hồng vàng siêu mỏng , chỗ camera có đính một viên kim cương sáng chói toả sáng dưới ánh đèn.
Cái điện thoại này hình như có chút quen mắt
" Xin chào, vợ của anh bị tai nạn giao thông, hiện đang nằm ở khoa cấp cứu tại bệnh viện Nhân Dân số 1, làm ơn hãy đến đây càng nhanh càng tốt đi ạ "
Chu Tây đột nhiên hiểu ra, điện thoại mà y tá đang cầm chính là điện thoại của cô.
" Vợ ư?"
Cô lập tức duỗi tay lấy lại chiếc điện thoại rồi lại muốn nôn mửa thêm lần nữa, y tá nhanh chóng lấy một cái chậu nhựa đưa tới trước mặt Châu Tây: " Nôn vào đây đi cô gái "
Thế nhưng Chu Tây không muốn nôn ra nữa.
Đầu óc cô ong ong, y tá để điện thoại ở trên mép giường, Chu Tây đưa tay lên rồi lại đặt tay xuống mà không với tới.
Y tá nhìn cô: " Tốt hơn hết cô cứ nằm nghỉ rồi đợi chồng tới đón đi, anh ấy nói sẽ lập tức tới thôi"
Chu Tây chớp chớp đôi mắt, cố gắng giải thích là cô chưa có chồng nhưng mà cứ há mồm ra là choáng váng nên hoàn toàn chẳng còn hy vọng mà giải thích.
Cô liều mạng muốn nhớ lại sự việc xảy ra lúc trước mà không có kết quả, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Thế nhưng trong đầu cô lại có thêm một đoạn cốt truyện thể loại giới giải trí, cô hoá ra lại là nữ phụ ác độc có kết cục thảm thiết.
Lúc Chu Tây lấy được điện thoại, nhìn đến danh bạ, người hiển thị đầu tiên là : A-chồng
Xếp hạng theo thứ tự bảng chữ cái ,chữ A được mặc định là chữ cái đầu tiên trong danh bạ mà cô vẫn luôn muốn kết hôn với Lục Bắc Nghiêu nên ghi là "chồng"
Cuộc trò chuyện 56 giây cuối cùng kia là cuộc điện thoại y tá vừa gọi cho anh.
Ghi là chồng nhưng chưa nhất định đã là chồng, *đôi tình nhân plastic bọn họ cũng sắp kết thúc mối quan hệ mà giờ kêu là chồng thì thật là không biết xấu hổ.
*đôi tình nhân plastic: Thuật ngữ này bắt nguồn từ một đoạn trên Weibo, "Tình cảm chị em tốt giống như hoa nhựa, đặc biệt giả tạo nhưng không bao giờ phai nhạt". Ý chỉ ngoài mặt thì vui vẻ hoà thuận, sau lưng thì xa cách lạnh nhạt không ai thấy.
Nghĩ vậy, Chu Tây bèn đổi từ " chồng" thành " Lục Bắc Nghiêu". Dù sao thì Lục Bắc Nghiêu không phải chồng cô, hiện tại không phải mà về sau cũng sẽ không phải.
Chu Tây nhìn thông tin đã sửa xong, chữ L cũng ở cuối danh bạ. Có thể cô chỉ là người trong một cuốn tiểu thuyết nhưng mà người trong truyện cũng có cảm xúc chứ. Tình cảm bảy năm, bảo buông tay thì thật ra vẫn rất đau lòng.
Màn hình di động đã chuyển đen, cô để lại điện thoại vào trong cái túi màu bạch kim.
Y tá nói Lục Bắc Nghiêu sẽ đến liền nhưng mà có khả năng ngựa của Lục Bắc Nghiêu đã bị bạch long ăn thịt , đến cả Lục Bắc Nghiêu cũng bị bạch long nuốt chửng vào bụng thì hắn mới chậm rãi đến ( ý là không có khả năng anh ấy sẽ đến )
Chu Tây ở phòng cấp cứu đã hai giờ, bị một y tá đỡ đến khoa ngoại trú chờ người nhà . Vết thương trên người cô cũng coi như không nặng nhưng đầu óc cô cứ choáng váng, trong đầu là một khoảng không gian trống rỗng, không biết cụ thể nó là gì , cô cũng không nói rõ được. Phảng phất cảm thấy đang ở trong thiên nhiên, cô là người duy nhất giữa khoảng không gian giữa trời và đất rộng lớn mênh mông này .
Màn đêm buông xuống, người ở đại sảnh khoa ngoại trú ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn lại lác đác vài người trước cửa khoa ngoại trú.