Khoảnh khắc Thẩm Dục hôn, tim Thang Niên đập nhanh hơn, mặt đỏ bừng.
Cô xấu hổ đẩy Thẩm Dục, “Mau làm việc đi.”
Người này, lúc nào cũng thích hôn cô.
Thẩm Dục véo mặt cô, tiếp tục làm việc.
Thang Niên ngồi lại chỗ ngồi của mình, tiếp tục lên kế hoạch cho hợp đồng, đối tác hợp tác lần này rất nổi tiếng, đã mời một sao nam đình đám trong nước thực hiện quay một đoạn quảng cáo ngắn do Thang Niên viết.
Năm trước Thang Niên cũng nhận một quảng cáo tương tự, cô nhớ rõ lúc ấy còn lên cả hotsearch Weibo, hàng trăm nghìn lượt đọc, tất cả đều khen nội dung quảng cáo hay.
Từ đó về sau, trưởng phòng sắp xếp nhiều công việc cho cô hơn.
Haizz…
Hai người làm xong việc cũng đã là 12 giờ 30 phút sáng, nằm tên giường thân mật một lúc liền chìm vào giấc ngủ.
Lúc trước khi ngủ cùng nhau Thang Niên không còn sức cho nên nhanh ngủ thϊếp đi, hôm nay thì hay rồi, xoay qua xoay lại vẫn không ngủ được.
Người Thẩm Dục quá nóng, mà cô lại có thói quen ngủ một mình cho nên cảm thấy không thoải mái.
Vừa mới di chuyển, Thẩm Dục đã duỗi tay kéo cô về: “Chạy đi đâu?”
“Em nóng.” Thang Niên nói.
Thẩm Dục lấy điều khiển điều hòa, hạ nhiệt độ xuống: “Hiện tại không còn nóng nữa, bà xã ngủ ngon.”
Anh nghiêng người hôn Thang Niên, ôm người vào trong lòng ngực.
Thang Niên thầm trả lời trong lòng: “Ngủ ngon.”
***
Hôm sau, khi Thang Niên thức dậy thì Thẩm Dục đã mặc xong quần áo, tủ quần áo nhà anh cách giường rất xa, ở đó có một chiếc gương lớn, Thẩm Dục đang đứng trước gương thắt cà vạt.
Thang Niên ngồi trên giường nhìn anh mặc vest, bỗng nhiên lại nghĩ đến dáng vẻ vị tổng tài bá đạo mặc quần áo vào sáng sớm trong tiểu thuyết và Douyin.
Cảnh đẹp ý vui.
Cô không phát ra tiếng động, yên lặng nhìn theo .
Tuy rằng Thẩm Dục không bá đạo nhưng anh cũng coi như là tổng giám đốc đúng không?
Thật ra sau khi kết hôn Thang Niên không hề tra thông tin về Thẩm Dục ở trên mạng, cô chỉ biết Thẩm Dục tự gây dựng sự nghiệp, ngày càng phát triển, sau đó thì về nước.
Thẩm Dục thắt cà vạt xong thì quay đầu lại nhìn cô, thấy cô đã dậy, anh đi tới, cúi đầu hôn cô.
“Bà xã, anh có chút việc cần phải xử lý, sáng nay không thể đưa em đi làm được, đợi lát nữa anh bảo tài xế đưa em đi. Buổi tối gặp lai.”
Hai ngày nay anh dành ra rất nhiều thời gian, chuyện ở công ty đã chất thành một đống rồi.
Thang Niên đang làm việc trong một công ty, biết anh bận rộn liền gật đầu.
Tɧẩʍ ɖυc lại cúi đầu hôn cô trước khi rời đi.
Thang Niên vệ sinh cá nhân xong, chuẩn bị đi ra ngoài, cô lấy điện thoại ra tìm ga tàu điện ngầm gần đây nhất, ai ngờ vừa mới mở cửa thì nhìn thấy một người đang đứng trước cửa.
Cô hoảng sợ.
Tài xế cúi đầu chào cô, “Tôi là tài xế của giám đốc Thẩm, cô có thể gọi tôi là Tiểu Lưu, hôm nay tôi sẽ đưa cô đi làm.”
“Tôi có thể tự mình đi, không cần phiền phức như thế đâu.” Thang Niên xua tay, cô đã quen với việc tự gọi xe đi làm, để người khác đưa mình đi thì cảm thấy rất xấu hổ.
Tài xế nói: “Xe đã ở dưới lầu.”
Thang Niên đành phải cùng tài xế đi thang máy xuống lầu, bởi vì đây là biệt thự của Thẩm Dục cho nên cô rất yên tâm về tài xế, sau khi lên xe, hai người không nói gì với nhau nữa.
Đến công ty bắt đầu một ngày bận rộn mới, Thang Niên gần như không có thời gian nhìn điện thoại, buổi chiều Mạnh Mỹ Cầm gửi mấy tin nhắn tới, hỏi bọn họ mấy giờ về đến nhà.
Thang Niên hỏi qua Thẩm Dục, xác định thời gian. 6 giờ tan làm, vừa mới xuống tầng cô đã nhìn thấy xe của Thẩm Dục.
Sau khi chào hỏi đồng nghiệp đi xuống lầu cùng, cô bước đến rồi lên xe, lúc về đến nhà đã là 6 giờ 40 phút.
Thẩm Dục đã mua quà để lấy lòng cha mẹ cô. Khi hai người dừng xe ở dưới lầu để lấy đồ, Mạnh Mỹ Cầm đứng trên ban công quan sát.
“Cha của Thang Niên, mau lại đây, hai đứa chúng nó đến rồi.”
Lúc trước Mạnh Mỹ Cầm rất nghiêm khắc với Thang Niên, bởi vì cảm thấy đứa con gái mình cực khổ nuôi dưỡng không biến thành dáng vẻ mình mong muốn, nhưng cái khác không nói, ánh mắt chọn đàn ông vẫn khiến bà vừa lòng.
Thời điểm người mai mối giới thiệu Thẩm Dục còn dọa bà nhảy dựng, cảm thấy một người tốt như vậy sao có thể nhìn trúng Thang Niên nhà bọn họ được, sau đó biết hai người là bạn học cấp ba thì lập tức hiểu ra.
Dù về ngoại hình hay năng lực thì con rể đều là người xuất sắc, bà cực kỳ vừa lòng, sau này khi nói về con với bạn bè, bà không cần phải làm phông nền cho người khác nữa.
Sau này mỗi khi nhắc tới con rể, bà phải khoe khoang mới được.
Thang Nghiệp ngồi ở trên sô pha, không có phản ứng gì: “Đợi lát nữa lên đây không phải nhìn thấy rồi sao?”
Người đàn ông con gái lựa chọn để kết hôn ông không có ý kiến gì, nhưng không có nghĩa sẽ hài lòng với người này.
Gia cảnh của đối phương quá tốt, nhưng không biết sẽ đối xử với con gái của mình như thế nào?
Ông nhắc nhở Mạnh Mỹ Cầm: “Em đừng vui vẻ quá, không thể để người ta nghĩ Thang Niên nhà chúng ta dễ bắt nạt. Lần đầu tiên gặp, không thể quá nhiệt tình.”
Nếu không còn tưởng rằng hai ông bà này dễ nói chuyện, sau đó đối xử không tốt với Thang Niên.
Mạnh Mỹ Cầm: “Đẹp trai hơn ảnh chụp, dáng người cũng đẹp.”
Thang Niên không biết mẹ mình đang nhìn lén, khi vào thang máy, cô lo lắng khép chân lại, ngẩng đầu nhìn lên trên, không nói một câu nào.
Thẩm Dục cười: “Hôm nay anh gặp cha mẹ vợ, sao em lại căng thẳng như vậy?”
“Anh không biết đâu, mẹ em rất nghiêm khắc, anh phải chuẩn bị tâm lý đấy.” Thang Niên cảm thấy vẫn nên nói rõ với anh trước, tuy rằng ở trên xe đã nói mấy lần nhưng đến đây vẫn phải nhắc nhở lại.
Cô sợ mẹ cô sẽ lật lọng, lúc nói chuyện với cô thì dùng sắc mặt tốt, đến khi gặp mặt thì lại thay đổi sắc mặt.
“Yên tâm đi, bất kể tình huống nào xảy ra thì anh vẫn có thể chấp nhận được. Cha mẹ vợ nói cái gì cũng đúng.”
“Anh không căng thẳng sao?” Thang Niên hỏi, cô sắp không thở nổi đến nơi rồi, còn căng thẳng hơn so với gặp cha mẹ chồng.
“Đừng căng thẳng.” Thẩm Dục trấn an cô, “Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Cửa thang máy mở ra, Thang Niên hít sâu một hơi rồi đi ra ngoài.
Sớm hay muộn cũng sẽ có ngày này, cần phải đối mặt với nó.
Chỉ cần Thẩm Dục không căng thẳng là được rồi.