Sau khi làm xong, Thang Niên gục xuống nằm trong lòng ngực Thẩm Dục nghỉ ngơi, Thẩm Dục mặc quần áo giúp cô, hôn cô một lúc, hai người mới đi thang máy từ gara lên lầu.
Vừa vào nhà, Thẩm Dục đã đè Thang Niên lên ván cửa để hôn, đúng lúc này Mạnh Mỹ Cầm gọi điện thoại tới, Thang Niên đẩy Thẩm Dục ra, nhìn điện thoại, nói: “Mẹ em.”
Thẩm Dục buông cô ra, Thang Niên nhấn nút nghe máy: “Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?”
“Con về đến nhà chưa?”
Thang Niên nhìn Thẩm Dục, mặt đỏ bừng: “Con về rồi.”
“Ngày mai Tiểu Thẩm có rảnh không? Con đưa người về nhà ăn cơm, buổi chiều mẹ không có lớp, ở nhà nấu cơm chờ các con.”
“Con sẽ hỏi anh ấy rồi trả lời mẹ sau.”
Sau khi cúp điện thoại, Thang Niên thuật lại lời mẹ cô nói, Thẩm Dục nói: “Tối mai anh không bận việc gì.”
Thang Niên nhắn tin Wechat cho Mạnh Mỹ Cầm, bảo bà chuẩn bị trước, Thẩm Dục muốn làm một lần nữa, nhưng thư ký gọi điện thoại tới, có việc đang chờ anh xử lý, tình cờ là Thang Niên cũng đang chuẩn bị một dự án, hai người tắm xong liền ngồi trên ghế bận việc riêng của mình.
Thang Niên mở hợp đồng ra, đọc yêu cầu của đối tác, sau đó tìm kiếm thông tin liên quan trên mạng. Cô lén liếc nhìn Thẩm Dục, lúc làm việc anh rất nghiêm túc, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình.
Thang Niên nghĩ lại hồi cấp ba, lúc anh học cũng như vậy, chưa từng bị phân tâm bởi chuyện khác, tập trung tinh thần làm bài, làm xong mới lấy MP4 ra để nghe nhạc.
Mười mấy năm trôi qua, điều này vẫn không thay đổi.
Có điều vẫn còn chút khác biệt.
Họ từng là một người xa lạ, nhưng hiện tại lại sát cánh bên nhau.
Cùng nhau nỗ lực làm việc chăm chỉ.
Thang Niên rất thích nhìn dáng vẻ khi anh làm việc, thỉnh thoảng cô lại lén nhìn anh, hiểu được lý do bản thân quyết đoán kết hôn với anh.
Sau ngần ấy năm, cô vẫn có cảm giác với Thẩm Dục.
Người mình yêu thật lòng, không có khả năng chỉ động tâm một lần.
Thang Niên nhìn đến mê mẩn, hồi cấp ba cô không dám nhìn, bây giờ đã là vợ của anh, cuối cùng cũng có thể công khai thưởng thức, cô chống cằm ngây ngô nhìn anh.
Thẩm Dục phát hiện, anh quay đầu lại: “Sao vậy?”
“Chúng ta thật sự kết hôn rồi sao?” Thang Niên hỏi, “Em vẫn cảm giác mình đang nằm mơ, không chân thực một chút nào.”
Thẩm Dục cười, giơ tay xoa đầu cô: “Đây không phải là mơ.”
Ánh mắt của anh dừng trên mặt Thang Niên vài giây, nghĩ thầm chính anh cũng nghĩ như vậy, hồi cấp ba chỉ có thể nhìn từ xa, đảo mắt mấy năm trôi qua, người đó lại trở thành vợ của anh.
“Thẩm Dục, anh thích em từ khi nào vậy?” Thang Niên rất tò mò.
Thẩm Dục nghiêm túc suy nghĩ vài giây, “Buổi tối tết Nguyên Đán, em còn nhớ không? Năm nào trường chúng ta cũng tổ chức cuộc thi nướng thịt cho học sinh. Dưới lầu có rất nhiều người bán đồ ăn vặt, hôm đó em đeo một chiếc tai thỏ, ca hát với mọi người trong câu lạc bộ âm nhạc. Khi đó anh xác định.”
“A?” Thang Niên há miệng, “Ngày đó anh nhìn thấy em?”
Nói đến sự kiện đó Thang Niên cảm thấy rất xấu hổ, đó có lẽ là lần dũng cảm nhất mà cô làm trong thời đi học, cô bị bạn thân kéo lên, sau đó cô hát bài hát yêu thích của mình trước mặt đám đông.
Lúc ấy bận thân chụp ảnh giúp cô, sau đó lén in hình, mồi lần xem lại cô đều cảm thấy đó là một kỷ niệm đẹp, nhưng cô cũng không nhớ rõ lúc ấy người đi ngang qua xem có Thẩm Dục hay không, không ngờ Thẩm Dục lại nhìn thấy, không ngờ vẫn bị phát hiện.
“Nhưng lần đầu tiên động tâm chắc là sau khi đổi chỗ ngồi, một lần em nằm ngủ trên bàn chảy nước dãi.” Thẩm Dục bỗng dưng bổ sung thêm một câu.
“A?”
Thang Niên sững sờ, mặt nóng bừng, theo bản năng giơ tay sờ mặt, “Lúc cấp ba em ngủ có chảy nước dãi sao?”
Rõ ràng tư thế ngủ của cô rất tốt.
Thẩm Dục bật cười.
Một lúc sau Thang Niên mới phản ứng lại: “Anh nói dối.”
Thẩm Dục tiến lại gần hôn cô, “Vẫn đáng yêu như lúc học cấp ba.”