Đám Cưới Vàng

Chương 19: Bà xã, em xấu hổ?

Thang Niên không muốn hôn, sáng sớm ngủ dậy, miệng rất dễ có mùi, ảnh hưởng đến hình tượng của bản thân trong mắt đối phương.

Bọn họ chỉ mới làm vợ chồng một đêm, còn chưa tới mức coi nước miếng của đối phương như nước đường.

Cô thoát khỏi vòng tay của Thẩm Dục, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy vào trong phòng tắm, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại rồi khóa trái.

Ngay sau đó ngoài cửa phòng tắm xuất hiện một bóng người, giọng của Thẩm Dục vang lên: “Bà xã?”

“Em…Em muốn đi vệ sinh…” Đầu óc Thang Niên quay cuồng một lúc lâu mới tìm ra lý do, “Anh lấy giúp em một bộ quần áo ở trong tủ, cả áσ ɭóŧ và qυầи ɭóŧ nữa, tất cả được treo trên móc, mở ra là có thể nhìn thấy, bộ nào cũng được.”

Vì để đuổi Thẩm Dục đi, Thang Niên đành phải tìm việc cho anh làm, cô nói rất nhanh.

Cô không quen gần gũi như vậy với đàn ông, đêm qua đầu óc không tỉnh táo, nên mọi chuyện mới rối như tơ vò, sáng sớm thức dậy ngoại trừ hối hận thì không còn gì cả, cô đành phải tránh xa Thẩm Dục, để bình tĩnh lại.

Thang Niên hít sâu một hơi, lúc chuẩn bị đi vệ sinh, kết quả tiến vào, trong đầu hiện lên hình ảnh tối hôm qua quỳ trên sàn bị Thẩm Dục cắm vào, không cần nghĩ cũng biết nhất định rất khó nhìn.

Ngồi xổm trên bồn cầu, Thang Niên hối hận không thôi.

Hu hu, lần đầu tiên của cô thật lộn xộn, không đẹp đẽ một chút nào, Thẩm Dục chắc chắn cảm thấy cô rất chật vật.

Thang Niên liên tục nhớ tới những gì xảy ra đêm qua, nghĩ rằng nếu có thể làm lại tất cả thì thật tốt, nếu có chuẩn bị trước, chắc chắn để lại nhiều kỷ niệm đẹp hơn.

Cuối cùng Thẩm Dục cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, “Bà xã, quần áo đã chuẩn bị xong rồi.”

“Được…Được…” Thang Niên vội vàng đứng lên, đi tới sau cửa, mở ra một khe hở, để anh đưa quần áo vào, “ Anh đưa quần áo cho em là được, em đánh răng trước, anh cũng mau thay quần áo đi.”

“Sầm”, cô đóng cửa phòng tắm lại.

Tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mặt đối mặt, tóm lại lúc nào cũng xấu hổ.

Cũng may tủ quần áo có nhiều quần áo, Thẩm Dục lấy giúp cô một bộ đứng đắn, chiếc áo sơ mi màu trắng cùng với một chiếc quần đen, cô nhanh chóng mặc quần áo vào, bắt đầu rửa mặt.

Sau khi ước lượng thời gian, thấy sắp đến giờ đi làm, cô ra khỏi phòng tắm, liếc mắt nhìn Thẩm Dục ở đầu giường, ánh mắt giao nhau, Thẩm Dục cười với cô, “Xong rồi?”

Không biết vì sao, mỗi lần Thang Niên nhìn thấy anh cười đều cảm thấy có ý đồ không tốt, giống như một con hồ ly, trong lòng cô hoảng hốt.

Cô rũ mắt xuống: “Xong…xong rồi.”

“Em thường ăn sáng ở đâu, ăn xong anh lại đưa em đến công ty.”

Thang Niên đi đến bên giường cầm lấy điện thoại, đã 7 giờ, đi tàu điện ngầm đến công ty mất nửa tiếng, đây là dưới tình huống thuận lợi không kẹt xe, cô thích ăn sáng ở quán ăn gần công ty.

“Em ăn ở quán gần công ty, anh không cần đưa em đi đâu, mau đi làm đi, nếu không sẽ muộn.”

“Không sao, anh chưa trải qua cảm giác đi muộn bao giờ, để anh đưa em đến công ty.” Thẩm Dục nhìn chằm chằm cổ cô một lúc, đột nhiên đứng dậy tiến lại gần, Thang Niên hoảng sợ, trốn ra sau tường, rụt cổ lại, “Sao…Sao vậy?”

“Bà xã, em thật đẹp.” Nói xong, Thẩm Dục liền cúi đầu xuống, Thang Niên tưởng anh muốn hôn thì căng thẳng, lúc mặt anh tiến lại gần, cô nhanh chóng hôn lên môi anh, sau đó chạy đi, “Được rồi, đi thôi.”

Thẩm Dục bỗng nhiên bật cười.

“Bà xã, em cài cúc áo không kĩ, vừa rồi anh…” Anh dừng lại, cười rất xấu xa, “Chỉ muốn cài lại cúc áo giúp em thôi.”

Ngay lập tức mặt Thang Niên ửng hồng.

“Nhưng…” Thẩm Dục nhìn cô, giọng nói rất nhẹ, “Anh rất thích.”