Thẩm Dục chịu đựng đến cực hạn, ham muốn xuất tinh ngày càng mạnh, trên trán toát mồ hôi, nặng nề đâm vào, như thể phải nhét hai viên tinh hoàn đi vào.
Dâʍ ŧᏂủy̠ văng khắp nơi, phía dưới của Thang Niên rối mù, phòng tắm rất nóng, người cô chảy đầy mồ hôi, cô hét lâu đến mức khàn cả giọng, hiện tại cổ họng đau rát, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Tiểu huyệt chỉ còn lại càm giác đau nhức, cô tựa như một con thuyền trên biển, bị sóng gió quật qua quật lại mà run rẩy.
“Thẩm…Thẩm Dục…” Cô khàn giọng hét lên, cảm giác bản thân như sắp vỡ vụn.
“Bà xã, anh sắp rồi.” Thẩm Dục rút dươиɠ ѵậŧ ra, vội vàng cầm bαo ©αo sυ vừa mới lấy ở trong ngăn kéo trước khi vào phòng tắm, đeo vào rồi thọc vào tiểu huyệt ấm áp, anh ấn mông cô, nhấp hông thọc mạnh 30 cái, rồi phóng xuất ở trong cơ thể cô.
Cách bαo ©αo sυ, tiểu huyệt bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ lấp đầy, không ngừng co rút run rẩy.
Thẩm Dục lợi dụng côn ŧᏂịŧ còn chưa hoàn toàn mềm xuống cắm thêm mấy lần nữa, Thang Niên thở dốc, giọng nói như bị bóp nghẹt.
Thẩm Dục áp vào lưng cô, khẽ cắn bả vai của cô, hài lòng nói: “Bà xã, em có thoải mái không?”
Hiện tại Thang Niên vừa mệt vừa khó chịu, hoàn toàn không có sức đáp lại anh.
Thẩm Dục giúp cô tắm rửa sạch sẽ, Thang Niên muốn từ chối nhưng cơ thể không cho phép, đành phải để anh tắm hộ mình, lúc tắm Thẩm Dục còn cố ý giúp cô rửa sạch tiểu huyệt, nhưng chỗ đó đã tê rần, không cảm nhận được gì cả.
Lúc Thẩm Dục bế cô trở về giường, mí mắt của Thang Niên không ngừng đánh nhau, suy nghĩ cuối cùng trước khi ngủ là: Cô hối hận.
Xuất phát từ tình cảm đối với Thẩm Dục hồi cấp ba, cô không hề do dự mà kết hôn với Thẩm Dục, nhưng cô đã xem nhẹ một sự thật: sau nhiều năm, cảnh còn người mất, Thẩm Dục đã không phải người năm xưa kia, anh ra nước ngoài học, mở công ty, trở nên trưởng thành, cư xử, cách nói chuyện rất khác, không còn là chàng trai học giỏi, lạnh lùng ngồi cạnh cô năm lớp 10 nữa.
Trước đây cô không hiểu nhiều về Thẩm Dục, chứ đừng nói đến hiện tại, có thể nói là không biết một cái gì cả.
Anh ở trên giường khá tốt, sức lớn, nhưng cô hoàn toàn không biết sự cuồng nhiệt tìиɧ ɖu͙© của Thẩm Dục, còn có sự khát cầu với tìиɧ ɖu͙© của anh, ví dụ như anh muốn bao nhiêu lần, cô cũng chưa từng hỏi qua.
Sau này ở phương diện tìиɧ ɖu͙© có khả năng sẽ không quá hài hòa, ngoài ra còn nhiều phương diện khác nữa.
Không chờ Thang Niên kết thúc hối hận thì đã mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
***
Ngày hôm sau Thang Niên dậy rất sớm, đồng hồ sinh học của cô luôn đúng giờ, lúc dậy cô không nhận ra Thẩm Dục ở bên cạnh, vì vậy cô vươn vai, kết quả đυ.ng vào anh.
Cô giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì một người đã tiến tới đè lên người cô: “Bà xã, em dậy rồi à?”
Nói xong anh còn hôn lên môi cô, có mùi thơm của kem đánh răng.
Mặt Thang Niên đỏ bừng, cảnh tượng đêm qua ùa về trong tâm trí, cô nhớ lại tất cả.
Cô làʍ t̠ìиɦ với Thẩm Dục, còn làm hai lần một đêm.
Cơ thể hai người kề sát nhau, trong con ngươi của Thang Niên tràn ngập bóng dáng của Thẩm Dục, cô mở to hai mắt nhìn anh.
“Anh…” Vừa nói một chữ cô lập tức ngậm miệng, cổ họng nóng.
Cô vẫn chưa đánh răng!
Thẩm Dục cười, anh hôn cô: “Bà xã, chào buổi sáng.”
Dươиɠ ѵậŧ của anh áp sát giữa chân cô, lại cứng.
Buổi sáng, đàn ông đều sẽ “chào cờ”, du͙© vọиɠ tràn trề.
Lúc trước Thang Niên chỉ nghe người khác nói qua, không biết có phải sự thật hay không, hiện tại cảm nhận được nhiệt độ của côn ŧᏂịŧ, cô thấy du͙© vọиɠ của Thẩm Dục rất mạnh.
Cô hoảng sợ đẩy anh ra, nhanh chóng xuống giường, không dám nhìn anh, nói: “Em đi đánh răng trước.”
Hai chân vừa mới chạm đất cô mới bất giác phản ứng lại, cô nhận ra mình không mặc qυầи ɭóŧ, lộ ra trọn vẹn.
Thang Niên che ngực, liếc nhìn xung quang, mép giường không có quần áo, cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Thẩm Dục, hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống, dép cũng không quan tâm, liền muốn chạy đến tủ quần áo bên kia tìm quần áo mặc vào.
Vừa mới đi được hai bước, Thẩm Dục đột nhiên tiến đến, ôm cô vào trong lòng ngực: “Bà xã, dọa em sợ à?”
Hai người đều không mặc quần áo, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ áp vào nhau, côn ŧᏂịŧ đè lên mông cô, nghĩ đến hình ảnh da^ʍ mĩ tối hôm qua, Thang Niên càng nóng hơn.
“Em…Em đi mặc quần áo trước.”
“Đợi lát nữa anh lấy cho em.” Thẩm Dục nắm lấy cằm của cô, nâng lên, cúi đầu hôn cô, “Ngoan, hôn trước đã.”