Pháp Sư Vô Tâm

Chương 46: Cố đại nhân đắc ý

Cố đại nhân bận rộn hẳn lên, hàng ngày dậy sớm hơn gà, ngủ trễ hơn cả cú. Hễ thức là đi. Vô Tâm và Nguyệt Nha sáng dậy, tối ngủ, thế mà mấy ngày không gặp được gã.

Trong tay Nguyệt Nha còn ít tiền, ăn uống không thành vấn đề, hơn nữa còn có thể ăn ngon uống thơm. Vô Tâm từ khi mọc ra mái đầu củn cỡn, tứ chi dần dần rắn chắc, thân thể dần dần thon thả, hoàn toàn khôi phục dáng vẻ lúc trước, đồng thời lượng cơm ăn cũng chầm chậm khôi phục như thường, không còn gấp gáp suốt ngày kiếm ăn nữa. Hai người ăn uống no đủ, lại còn rãnh rỗi từ sáng đến tối, giải trí duy nhất chỉ ở trên giường ban đêm.

Vô Tâm yêu thích tất cả của Nguyệt Nha, có thể cả đêm đem mặt chôn trước ngực đối phương, như thể muốn chết chìm giữa hai cái bánh bao to ấy vậy. Nguyệt Nha rịn mồ hôi ôm hắn, từ ngọn tóc đến đầu ngón tay, toàn thân mềm mại dào dạt thoải mái. Thời gian đình chiến kéo dài không bao lâu, Vô Tâm bỗng ngẩng đầu, táy máy tay chân lại bò lên. Chỉ có bò mệt chết, không có ruộng cày hư; Nguyệt Nha sợ gì hắn.

Buối tối trước năm mới, Cố đại nhân mấy khi trở về sớm. Nói là sớm, thật ra cũng không sớm bao nhiêu, trời đã tối sầm, sân bị cơn tuyết buổi chiều che phủ, trên bầu trời tối đen lác đác vài ngôi sao sáng.

Cố đại nhân rốt cục đạt được việc, đồng thời thay một bộ quân trang uy vũ. Hào hứng đi đến trước phòng tây, gã đưa tay đẩy cửa, không đẩy ra, bèn đi gõ cửa sổ: “Này, hai người ngủ chưa?”

Trong phòng Nguyệt Nha mở miệng, giọng run run vừa nhọn vừa nhỏ: “Chúng tôi đã… đã ngủ… ngủ rồi…”

Cố đại nhân xoay người xì một bãi nước mũi ra đất, đoạn ngẩng đầu bực tức: “Đừng có nhảm nhí với tôi, ai ngủ mà như mèo động dục vậy? Hai người đúng thật là trời sinh một đôi đất sanh một cặp, hết ăn rồi phịch, chả ai có chí lớn cả! Nói cho hai người biết, hôm nay tôi có chuyện tốt, các người nếu niệm chút tình cảm thì nên ra xem quân trang mới của tôi; ngoài ra tôi còn có ba vé xem kịch, tối mai có rảnh, mời các người đi rạp hát xem kịch.”

Trong phòng đổi lại là Vô Tâm trả lời, nhát gừng từng chữ, như đang tốn sức lắm: “Cố đại nhân, chúc, chúc mừng anh. Ngày ngày mai, chúng ta gặp nhé!”

Cố đại nhân thật mất hứng, hùng hùng hổ hổ trở về phòng mình.

Sáng hôm sau, Nguyệt Nha đang quét tuyết trong sân, Cố đại nhân khoác áo bông cũ đi ra, hỏi Nguyệt Nha nước ấm rửa mặt. Nguyệt Nha chỉ phòng bếp, bảo gã tự đi xách ấm nước, Cố đại nhân vừa đi vừa liếc cô, nghĩ bụng mông Nguyệt Nha ngày càng to.

Lúc Nguyệt Nha chạy vào bếp ninh cháo xắt dưa muối, Vô Tâm cũng dậy. Bưng một thau nước nhỏ ngồi xổm cửa bếp, hắn rửa khoai tây cho Nguyệt Nha. Cố đại nhân giành thời gian thay quân phục mới, mang đôi bốt dài đến gối, diễu võ dương oai dạo trong sân. Nguyệt Nha ngó ra, thấy vậy lớn tiếng cười nói: “Ôi! Cố đại nhân oách nhỉ!”

Cố đại nhân chắp tay sau lưng đứng trước cửa bếp, thấy đôi vợ chồng son đang nhìn mình cười, trong bụng đến là thỏa mãn: “Phí lời, tôi có bao giờ làm việc không công à? Nếu Lão Soái không cho tôi một bộ da mới, mắc mớ gì tôi ngày ngày đi sớm về trễ lấy lòng y?” Sau đó gã hất cằm trỏ Vô Tâm: “Cậu ấy, đúng là bùn loãng không trát được tường. Lão Soái hỏi cậu mấy lần, cậu mà biết điều một chút, ở dưới trướng Lão Soái khả năng phát tài to đấy! Phải tôi được trường sinh bất lão giống cậu, không phải bốc phét chứ, giờ tôi đã sớm lên làm đại hoàng đế rồi! A không đúng, bây giờ gọi là Tổng thống, tôi lên làm Tổng thống từ khuya rồi!”

Vô Tâm cẩn thận rửa bùn trên khoai tây, hai tay trắng nhợt ướt đẫm: “Chả có hứng.”

Cố đại nhân cúi người về phía Vô Tâm: “Cái gì chả có hứng?”

Vô Tâm đáp: “Làm hoàng đế chả có hứng.”

Cố đại nhân vươn một bàn tay, búng cái “chóc” lên đầu hắn: “Cậu từng làm rồi à?”

Vô Tâm ngừng tay, suy tư một lúc, cuối cùng cúi đầu tiếp tục rửa khoai: “Hình như tôi từng xem người khác làm. Không nhớ rõ.”

Cố đại nhân thẳng người lên, bởi vì chẳng hợp gu với Vô Tâm, cho nên chuyển mắt qua Nguyệt Nha: “Nguyệt Nha, cô lấy mỡ xào với dưa muối ý, bằng không khó ăn lắm!”

Nguyệt Nha lau tay lên tạp dề, cười hỏi: “Cố đại nhân, không phải tối qua anh nói hôm nay muốn mời chúng tôi đi xem kịch mà?”

Cố đại nhân gật đầu: “Phải!”

Nguyệt Nha lập tức cầm bình mỡ lên, nhỏ giọng tự cười: “Vui quá.”

Vô Tâm và Nguyệt Nha cũng không biết rõ Cố đại nhân làm chức quan gì, chỉ biết là năm sau gã sẽ bị phái đi dẫn binh.

Cố đại nhân cho Nguyệt Nha năm mươi đồng, bảo cô dùng ăn tết trước; còn nói: “Hiện tại tiền bạc chưa dư dả, hoa tai kim cương sang năm mua sau nhé!”

Nguyệt Nha nhận tiền: “Dẹp đi, chả lẽ tôi thật sự thèm hoa tai kim cương của anh? Nghe nói kim cương quý lắm, anh có tiền mua kim cương, chả bằng tích góp mua căn nhà.”

Cố đại nhân dở khóc dở cười: “Cô ấy, cả đời đúng là mệnh vυ' già. Tôi muốn đưa cô lên làm phu nhân nhà giàu, cô ấy mà giỏi, có phúc cũng chẳng biết hưởng!”

Nguyệt Nha vẫn cười cười, thấy Cố đại nhân như nói nhảm mà thôi: “Nhà họ Lý chúng tôi mấy đời chưa từng có phu nhân nào, vả lại cuộc sống bây giờ không phải rất tốt sao? Ăn thịt cá mặc tơ lụa, còn muốn gì nữa?”

Cố đại nhân bó tay với hai người họ, vì thế quyết định bớt lời, dù sao dựa vào bản lãnh của mình, có thể nuôi sống cặp vợ chồng “chả có chí lớn” này. Đến tối, gã khóa cửa nhà, quả nhiên là dẫn Vô Tâm và Nguyệt Nha đi rạp hát.

Trong rạp không khí ngột ngạt, nhưng diễn rất hay. Vô Tâm và Nguyệt Nha đều xem không rời mắt, miệng thì nhai mứt hoa quả nhạt nhẽo mà Cố đại nhân mua. Mãi đến khuya tan kịch, ba người đón gió lạnh đi ra, Nguyệt Nha bỗng váng mắt, bởi vì bắt gặp một cô gái xinh đẹp đứng cạnh một chiếc xe hơi, vào đông trời rét, cô ta ấy mà chỉ mặc một cái váy lụa mỏng.

Cô nhìn, Vô Tâm cũng nhìn theo ánh mắt cô, ngắm đến là lâu, cuối cùng vẫn là Cố đại nhân gọi tới hai chiếc xe kéo, lùa hai người họ lên. Sau khi về đến nhà, Cố đại nhân bưng một chậu nước ấm vào phòng đông, cởϊ qυầи áo ngồi bên giường ngâm chân. Đương ngâm đến thất thần, cửa phòng chợt mở, Vô Tâm bận áo ngủ chạy vào.

Cố đại nhân thắc mắc: “Gì thế?”

Vô Tâm đóng cửa phòng, đoạn đi đến đứng cạnh lò sưởi: “Nguyệt Nha đuổi tôi ra.”

Cố đại nhân tức thời tỉnh táo: “Tại sao?”

Vô Tâm hiển nhiên là đang rét, cong người chạy đến giường ngồi xuống: “Cô ấy nói tôi ngắm gái đẹp đến mất hồn, còn bảo tôi là tên mặt trắng không đứng đắn.”

Cố đại nhân để chân trần đạp cho chậu nước văng tung tóe, rung đùi đắc ý ra chiều: “Ây dô, cô vợ nhỏ của cậu còn muốn tạo phản sao? Nam tử hán đại trượng phu, tam thê tứ thϊếp là chuyện thiên kinh địa nghĩa, huống hồ chỉ là liếc mắt một cái? Không phải tôi muốn đốt nhà chứ, phải tôi á, đã cho một cái bạt tai, cho cô biết ông đây là ai!”

Vô Tâm nhấc chân lăn lên giường, giật chăn bông phủ lên tận vai, đồng thời nhỏ giọng nói: “Cô ấy không đánh tôi là tốt lắm rồi.”

Cố đại nhân nghiêng người sang, vươn tay cánh tay dài ra trỏ vào đầu hắn: “Cậu có ý gì? Còn không đi đi?”

Vô Tâm xoay người đưa lưng về phía gã: “Ngủ tạm một đêm đã, sáng mai lại đi dỗ cô ấy.”

Một đêm qua đi, Cố đại nhân vừa mở mắt đã không thấy Vô Tâm đâu.

Ngáp một cái đầy xem thường, Cố đại nhân theo thường lệ mặc áo bông ra cửa, vào bếp xách nước ấm, kết quả vừa mới đến cửa, gã thấy Nguyệt Nha cùng Vô Tâm đang ở trong bếp tí tởn liếc mắt đưa tình. Hóa ra rạng sáng Vô Tâm tỉnh dậy, lẻn vào phòng tây. Mà Nguyệt Nha ngủ đến mờ mịt, cơn tức đã tan biến từ lâu. Vô Tâm chuẩn bị một đống lời ngon tiếng ngọt, chưa kịp thi triển, hai người đã chui trong ổ chăn ấm tự động ôm nhau.

Cố đại nhân ra cửa, buổi tối trở về. Nguyệt Nha hầm ba cái đuôi heo, mùi thịt bay khắp sân. Cố đại nhân về phòng cởi quân trang trước. Đợi Nguyệt Nha bưng một nồi đuôi heo đặt lên bàn, gã mới một tay đút túi quần, thủng thỉnh bước ra.

Móc ra ba tờ vé chiếu bóng ném lên bàn, gã dương dương đắc ý rũ mắt, liếc đuôi heo trong nồi: “Cho hai người biết, hôm nay tôi đã đổi tên rồi! Từ nay về sau, tôi tên Cố Quốc Cường!”

Vô Tâm ngồi xuống bàn trước, cười tủm tỉm ngửa đầu nhìn gã không nói lời nào. Nguyệt Nha vừa xới cơm vừa hỏi: “Không phải Huyền Vũ nữa à?

Cố đại nhân vung tay: “Đừng có nhắc lại cái tên con rùa kia nữa! Quốc Cường do Lão Soái tự đặt cho tôi đấy, hờ hờ, Lão Soái bảo tôi làm quân nhân, phải đặt quốc gia trong lòng, đặt tên Quốc Cường vừa đẹp!”

Nguyệt Nha nhớ tới nguồn gốc và phí tổn của hai chữ Huyền Vũ, không khỏi tiếc: “Sớm biết bây giờ được đổi tên, lúc trước không bằng kêu Cố Thạch Đầu luôn cho rồi, còn tiết kiệm được một đồng bạc.”

Cố đại nhân khinh thường trỏ cô: “Nghe cô nói đúng là hẹp hòi, rõ thật là đàn bà não ngắn, cô đi lấy dĩa, múc cái đuôi heo bự nhất ra cho tôi.”

Nguyệt Nha bĩu môi: “Nhân vật lớn phết nhỉ, đòi ăn ngay cái bự nhất. Tương lai nếu anh lên làm đại soái, còn muốn đổi tên nữa phỏng?”

Cố đại nhân đặt mông ngồi xuống, hùng hồn đáp: “Đương nhiên! Quốc Cường tuy hay hơn Huyền Vũ, nhưng nghe còn chưa đủ nhã nhặn. Nhỡ mà tôi có mệnh làm Đốc quân Bộ trưởng Tổng thống, còn không phải đổi cái tên vẻ vang hơn à? Cơ mà đó là nói sau, trước mắt tạm thời khỏi đề cập đến. Cô nhanh đưa đũa cho tôi, ăn no tôi dẫn hai người đi xem chiếu bóng!”