Vô Tâm sai người khiêng xác bà Mười Hai, phó quan trưởng, bà Cả đến dưới ánh mặt trời, không dùng vải bố che, chỉ bảo một đội binh lính đứng thành vòng trông coi bọn họ.
Còn xương cốt của bà Chín trong vườn hoa nữa, cũng phải xử lý luôn, có điều bây giờ Vô Tâm vừa đói vừa rét, quả thực là là không có sức. Lão Soái sai người đưa tiểu thiếu gia đến bệnh viện kiểm tra toàn thân trước, sau đó mới có lòng dạ chiêu đãi Vô Tâm.
Trong phòng ngủ giành cho khách ở Soái Phủ, Vô Tâm cởϊ áσ choàng áo tăng, ngồi trong bồn tắm bự ngâm nước nóng. Khoan khoái nằm trong nước ấm, hắn đưa tay sờ vuốt gạch men trắng trên tường, nhủ bụng mình mới vài năm không xuống núi, thế giới bên ngoài thế mà thay đổi lớn, đợi khi nào rảnh rỗi, phải đi thăm thú đây đó mới được.
Trên bức tường cạnh bồn tắm cắm một khung kim loại, bên trong đựng xà phòng mới. Vô Tâm xoa xà phòng cho bọt khắp người, tẩy rửa cả người thơm phức. Khoác áo tắm bằng tơ lụa đi ra, hắn đánh ngáp, bụng đói cồn cào.
Mặc lại áo tăng, hắn mặt không huyết sắc đẩy cửa phòng, bất thình lình đυ.ng mặt Lão Soái. Lão Soái cả đêm không ngủ, song vẫn còn tinh thần lắm, trước cười với Vô Tâm, đoạn nói: “Pháp sư, tôi nhớ ra một chuyện. Thằng con nhà tôi lúc lên xe đến bệnh viện không thành thật, lau mất nửa huyết phù trên mặt rồi…”
Vô Tâm bấy giờ lắc đầu: “Không sao, quý phủ đã sạch sẽ , huyết phù không còn tác dụng.”
Lão Soái chấp tay hành lễ, đầu như rạp xuống đất lấy làm sùng bái: “Pháp sư, ngài thật cao minh! Một đêm chết ba người lớn, một đứa bé như cháu nó lại bình an vô sự. Đều là nhờ huyết phù của ngài bảo hộ!”
Vô Tâm cười vân đạm phong khinh, nhủ bụng mình lúc đó vốn không lưu nhiều máu tươi trên mặt cậu ta, máu tươi mà khô, lại càng mất tác dụng. Nếu đêm qua bà Mười Hai muốn gϊếŧ nó thật, chưa chắc không gϊếŧ được.
Hắn làm lơ Lão Soái, Lão Soái lại rất thích nói chuyện với hắn. Cung kính mời hắn đến nhà ăn, Vô Tâm bị y mạnh mẽ nhấn ngồi ngay ghế đầu. Vô Tâm mặt không thay đổi quét mắt trên bàn, chỉ thấy trên chiếc bàn vuông lớn bày biện đủ loại món ăn rực rỡ muôn màu, mới ngó thôi đã thỏa nguyện.
Cố đại nhân cũng được một gã phó quan trưởng gọi tới, khép nép ngồi bên dưới. Vô Tâm gật đầu với gã, đoạn nhấc đũa, tự mình ăn. Theo như kiểu ăn của Vô Tâm, thực hận không thể trực tiếp bưng dĩa lên đổ vào miệng; nhưng vì bảo vệ hình tượng tiên phong đạo cốt của mình, hắn rất có kiềm chế mà gắp từng miếng một, vừa ăn được một phần ba, bèn buông đũa. Mà Lão Soái rốt cục trừ được họa lớn, mở miệng là goạm một cái bánh bao hấp, ăn đến rôm rả vui vẻ, dù ai cũng không nhìn ra đêm trước y vừa mất hai bà vợ và một gã tướng tài.
Vô Tâm bụng lưng lửng ra cửa, dẫn theo Lão Soái cùng Cố đại nhân đi đến vườn hoa sau nhà. Thẳng đường đến chỗ chôn sống bà Mười Hai, Vô Tâm bẻ một cành cây lớn làm gậy chống, cúi người lật giở mấy cây xương cháy xém trong hố. Chống cây gậy xuống chỗ đất xốp, Vô Tâm cúi đầu hỏi: “Lão Soái, có muốn biết nguyên nhân cái chết của bà Chín không?”
Lão Soái nhìn mớ xương dưới hố thở dài, nghe lời ấy, lập tức đáp: “Pháp sư, ngài mau nói đi.”
Vô Tâm nhảy xuống hố, dùng nhánh cây chọc mạnh vào vách hố, hai ba lượt đã chọc ra một cái động nhỏ. Có thể chứa vừa một người nhỏ con bò vào, vừa giải thích cách thức bà Chín đến và cách đi của bà Mười Hai cho Lão Soái, Vô Tâm vừa tiếp tục nghiên cứu cái hang. Cuối cùng hắn nhảy lên, dặn dò Lão Soái. Lão Soái bây giờ nghe lời hắn răm rắp, lập tức gọi đám người hầu trong nhà, đào men theo cái hang. Đào đến cuối cùng, mọi người phát hiện cửa vào hang ngay cạnh một con suối khô trong vườn cây.
Con suối nhỏ vốn dùng tô điểm phong cảnh, mùa đông trong vườn cây lá trơ trụi, con suối nhỏ cũng đông thành băng. Lối vào giấu trong một lùm cỏ dại, đừng nói bình thường không ai vào vườn hoa, cho dù thực sự có người đi qua, cũng không thể để ý đến nó. Lão Soái khom người nhặt lên một cụm lông trắng trông như đuôi thỏ, nhận ra đó là đồ trang sức kiểu mới mà bà Chín thường mang trên đầu; vật còn nhưng người đã mất, Lão Soái chớp chớp đôi mắt hí, khóe mắt lấp lóe chút ánh lệ sầu.
Đám vệ sĩ gan lớn nhặt di cốt trong hố, cả cái hố bị lấp bùn đất san bằng chặt chẽ. Đem di cốt đến cạnh ba cỗ thi thể, Vô Tâm đề nghị Lão Soái thiêu sạch, sau đó hẵng làm tang sự; nếu không ngộ nhỡ lại bị mượn xác hoàn hồn, cũng không phải chuyện đùa.
Lão Soái dạo một vòng quanh mớ thi thể, chẳng chút do dự đồng ý ngay tắp lự; Vô Tâm ngoảnh mặt làm thinh, thấy y chẳng những không buồn đau, sắc mặt thảng như còn vui vui.
Lão Soái nhận ra cái nhìn lom lom của Vô Tâm, vội chỉnh lại sắc mặt, nhưng không bao lâu, mặt y lại vui lên. Tục ngữ nói ba chuyện vui lớn của đàn ông là thăng quan phát tài vợ chết, Lão Soái một đường thăng quan phát tài, đã cao đến cực hạn, chỉ có mụ vợ già cùng chung hoạn nạn là thân thể khoẻ mạnh, chẳng biết tự giác đi chết. Đương nhiên, bà Cả không cản được y lấy vợ lẽ, nhưng mỗi khi y đòi lấy, kiểu gì cũng bị mụ càm ràm gây sự. Nhớ đến thân phận của vợ già, y lại không tiện thi triển quyền cước. Nay bà Cả vừa chết, vợ lẽ bên người không có ai hơn hai mươi lăm tuổi, dõi mắt nhìn muôn hồng nghìn tía, khiến Lão Soái đúng là sảng khoái tinh thần lắm thay.
Lửa được đốt trên tuyết, ba khối thi thể được gom lại một chỗ, ánh lửa đột ngột phụt lên, trông như dáng vẻ vừa tỉnh mộng.
Trong Soái phủ xảy ra chuyện ma ám rồi người chết, không ai nguyện ý tới gần thi thể chết thảm. Cho nên người lưu lại, vẫn là Vô Tâm.
Vô Tâm đơn độc ngồi xổm cạnh đống lửa, trong tay nắm một que cời lửa, đồng thời nhẹ giọng niệm một đoạn kinh. Sinh tử dầu gì cũng là chuyện lớn, hắn không hy vọng một sinh mệnh đến đã cô đơn, đi cũng cô đơn. Nhân vật lớn lên đài hay xuống đài đều muốn tấu nhạc, hắn không biết tấu nhạc, nhưng chậm rãi niệm một đoạn kinh thì không thành vấn đề.
Tuyết mịn rơi xuống, đáp trên mớ tóc đen ngắn ngủn của hắn, giọng khàn khàn thê lương, giúp hắn bình ổn giữa năm tháng trăm ngàn tuổi.
Một hồi ân oán hạ màn, ngoài Lão Soái bình yên vô sự ra, còn lại bốn người đều thành tro tàn. Soái Phủ ai về chỗ nấy, Lão Soái gặp chuyện ma quái hẵng còn vui vẻ, hi hi ha ha muốn cảm tạ pháp sư. Nhưng Vô Tâm chỉ lắc đầu cười, nhẹ giọng nói: “Bần tăng đã nói, hôm trước sở dĩ chịu đến Soái Phủ, cũng không phải vì trừ ác dương thiện hàng yêu trừ ma, mà bởi ta cùng cố Huyền Vũ có chút duyên phận. Gã bảo ta đến, ta liền đến đây. Nay hoạ đã trừ, bần tăng đã hoàn thành chuyện trong bổn phận, cũng xem như kết thúc một tâm nguyện. Còn về tiền tài, không phải thứ ta cần, cho nên xin lĩnh tấm lòng, vật không cần nhận.”
Lão Soái mắt thấy pháp sư nhẹ nhàng lướt đi, vội kêu Cố đại nhân lại, đoạn đuổi theo Vô Tâm nói: “Pháp sư, lời tuy nói như thế, nhưng ta cũng không có lý nào để ngài làm suông được. Ta …”
Vô Tâm đưa lưng về phía Lão Soái khoát tay áo, đi ra cửa lớn không quay đầu lại: “Lão Soái nếu thực sự có lòng tạ ơn ta, thì đem tiền tài bố thí cứu khổ cứu nạn, cũng là giống nhau.”
Lão Soái nhiều năm chưa từng thấy qua hòa thượng không tham tiền, gần như có phần sững sờ. Cố đại nhân theo hầu cẩn thận nói: “Lão Soái, ngài đừng cả nghĩ quá. Pháp sư không phải người vờ khách khí đâu, ngài ấy đã nói không cần tiền, là không cần tiền thật đấy.”
Vô Tâm kiên trì làm mặt lạnh, từ chối Lão Soái từ xa. Ngồi trên xe hơi của Soái Phủ, hắn một mình trở về nhà.
Hắn ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào sân, cửa sân vừa đóng là xìu liền, tựa ván cửa yếu ớt kêu: “Nguyệt Nha, Nguyệt Nha, anh về rồi.”
Nguyệt Nha ở trong phòng nghe hắn run giọng gọi y hệt con cừu non, vội vàng đẩy cửa ra đón, chỉ thấy Vô Tâm đang vươn tay về phía mình, hai con mắt hãm sâu trong hốc mắt, không còn chút thần thái nào của sáng hôm qua.
Nguyệt Nha dìu hắn vào phòng, cởϊ áσ tăng cho hắn. Vô Tâm ngồi phịch trên giường, đầu tiên là nói mệt, sau than đói. Nguyệt Nha nghe mà thắc mắc không thôi: “Sao? Anh đi làm việc cho người ta cả một đêm, thế mà đến cả bữa cơm cũng không cho anh ăn?”
Vô Tâm chẳng hơi đâu nhắc lại tình hình Soái Phủ, một mực rêи ɾỉ không ngừng. Nguyệt Nha bưng đến một tô cháo đầy, hắn nhỏm dậy uống một ngụm. Nguyệt Nha lại đút hắn ngụm thứ hai, hắn không uống, rầm rì nói: “Không có mùi vị gì cả, cho ít đường đi.”
Nguyệt Nha rất nhẫn nại hòa một muỗng đường vào cháo, sau đó tiếp tục đút cho hắn: “Cố đại nhân đâu?”
Vô Tâm đáp: “Đang ở Soái Phủ vuốt mông ngựa!”
Nguyệt Nha phát hiện Vô Tâm ngày càng quấn người.
Buổi sáng, cô có không ít việc phải làm, nhưng Vô Tâm cứ lôi kéo cô, chết sống không chịu buông tay. Nguyệt Nha hạ quyết tâm, cho bản thân nghỉ xả hơi một bữa, nằm cạnh Vô Tâm. Hai người đều không nói gì, chỉ nằm nghiêng mặt đối mặt. Vô Tâm cảm thấy Nguyệt Nha rất xinh đẹp, Nguyệt Nha cũng thấy Vô Tâm thật đẹp, hai bên đều ngắm nhau đến ngây người.
Qua một lúc lâu, Vô Tâm nâng lên một ngón tay, quẹt một cái lên mặt Nguyệt Nha. Nguyệt Nha cũng dùng ngón tay đẩy mũi hắn thành mũi lợn.
“Hàizz.” Nguyệt Nha bỗng mở miệng: “Anh nói qua hai mươi năm ba mươi năm nữa, em thành bà già rồi, anh phải làm sao đây?”
Vô Tâm không cần nghĩ ngợi đáp: “Anh nuôi em.”
Nguyệt Nha nhéo mũi hắn: “Anh không chê em à?”
Vô Tâm trịnh trọng lắc đầu: “Chỉ cần em đừng nửa đường chê anh là được.”
Nguyệt Nha tiếp tục thử hắn: “Đến lúc đó tóc em cũng bạc hết, mặt cũng có nếp nhăn, răng rụng, miệng móm, làm việc chút là ho khù khụ thở hổn hển, anh chắc chắn sẽ không chê?”
Vô Tâm hai tay nâng mặt Nguyệt Nha: “Anh không chê. Tương lai em già đi anh không già, em không chê anh gây lời ong tiếng ve, anh đã tạ ơn trời đất rồi.”
Vô Tâm cùng Nguyệt Nha trải qua một ngày yên bình, đến tối, Vô Tâm đứng trong bếp, đang tả lại cho Nguyệt Nha bồn tắm lớn kiểu mới trong phủ Soái, cửa sân vang, là Cố đại nhân đã về.
Cố đại nhân đã ăn cơm tối, còn ngà ngà say. Cười hì hì tựa cửa phòng bếp, gã nói với Nguyệt Nha: “Sư phụ xem như giúp tôi nở mày nở mặt, chờ tôi thành tựu rồi, thể nào cũng sẽ mua cho em cặp hoa tai kim cương!”
Đoạn quay sang Vô Tâm: “Trưa mai Lão Soái đặt một bàn đồ chay, đặc biệt muốn mời cậu. Cậu có đi không?”
Vô Tâm lắc đầu: “Không đi.”
Cố đại nhân đắc ý cười nói: “Tôi thấy cậu hình như rất có thành kiến với Lão Soái. Hầyzz, nam tử hán đại trượng phu mà, phải sát phạt quyết đoán, chả nhẽ vợ chết thì không sống nổi? Dù sao hôm nay Lão Soái cùng tôi hàn huyên một buổi, hai tôi ấy mà rất giống tính nhau. Lão Soái nói rồi, ngày mai tôi đến làm việc bên cạnh y, dựa vào tư lịch của tôi, y cũng không thể để tôi làm phó quan trưởng hay lính gác nhỉ? Khà khà, y chỉ tùy tiện phát một câu, tôi không phải lại là quan sao?”
Trưa hôm sau, Vô Tâm cũng không đến Soái Phủ dự tiệc.
Theo như hắn thấy, Lão Soái có thể ngẩng cao được giữa đám ác ôn, thật sự là không thể khiến người khác thân cận nổi. Mà bản thân hắn đã hết việc, Cố đại nhân có thể “Đông Sơn tái khởi” hay không, thì xem ý trời vậy!