Trọng Sinh Sau Khi Thế Gả Ta Thuần Phục Bệnh Kiều

Chương 2: Ghen tuông

Minh Nhiêu hoảng hốt.

Vương Tuấn Dương chính là tân khoa Trạng Nguyên, cũng là người vốn dĩ chính là vị hôn thê của nàng.

Bọn họ quê quán ở Lương Châu cho nên hôn sự đều được các trưởng bối ước định, khi đó Vương Tuấn Dương chưa đỗ Trạng Nguyên, còn là một tiểu tử xuất thân từ nhà nghèo.

Sau đó Vương Tuấn Dương lên kinh tham gia thi cử, đỗ Trạng Nguyên, biểu dì của Minh Nhiêu cũng để nàng đi theo lên Kinh thành, nhìn thật kỹ cuộc hôn nhân này.

Nàng đến, nhưng hôn sự này vẫn xảy ra ngoài ý muốn.

Đích nữ Minh Vân Tín Quốc Công không muốn gả cho An Bắc Hầu hàng năm chinh chiến ở bên ngoài, không biết khi nào sẽ chết. Hơn nữa với danh tiếng khắc thê của An Bắc Hầu ở bên ngoài, ba thê tử mới cưới cũng chết bất đắc kỳ tử ở trên đường khi xuất giá, lời đồn đại về bản thân An Bắc Hầu cũng cực kỳ không tốt. Nhưng thánh chỉ giống như một ngọn núi lớn đè ép xuống, dù sao Minh gia cũng phải có nữ nhi bước lên hỉ kiệu. Vì thế Tín Quốc Công phu nhân gan lớn treo đầu dê bán thịt chó, đổi mối hôn sự giữa thứ nữ Minh Nhiêu và đích nữ Minh Vân.

Ngu Nghiên nghiêng đầu qua, tầm mắt rơi vào trên khuôn mặt đang thất thần ngơ ngẩn của nữ nhân, lại theo ánh mắt rơi xuống của nàng, nụ cười nhạt trên khuôn mặt tản mạn cũng từ từ thu lại.

Ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng sắc bén, đôi môi mỏng mím lại thật chặt.

Hắn nhìn chằm chằm một bên khuôn mặt quyến rũ của nữ nhân, đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Minh cô nương đang nhung nhớ đến người cũ sao?”

“Tân khoa Trạng Nguyên, tiền đồ rộng mở, đương nhiên là so với người một chân bước vào quan tài như ta thì mạnh hơn nhiều.”

Âm thanh kia như tiếng gió thổi từ đỉnh núi phủ đầy tuyết vào mùa đông, đập vào bên tai như mang theo đao, quát đến mức khiến cho làn da người ta phát đau.

Minh Nhiêu há miệng một cái, thấy ánh mắt hắn lạnh như băng, một loại sợ hãi mãnh liệt leo lên từ phía sau. Nàng luống cuống rủ ánh mắt thấp xuống, lắc đầu.

“Thϊếp không nghĩ đến hắn, Hầu gia. . . Đừng nên nói bản thân như thế.”

Theo lý thuyết, hắn nên gọi nàng một tiếng phu nhân, có thể vào lúc này hắn đang nổi giận nên lạnh nhạt gọi nàng là Minh cô nương.

Đột nhiên ở trong phòng yên tĩnh trở lại, trong lúc nhất thời không khí khẩn trương bao chặt lấy Minh Nhiêu.

Ngu Nghiên rũ mắt, trên mặt không lộ ra vui vẻ hay tức giận, hắn tùy ý lật quyển sách trong tay một cái: “Hiện giờ Vương công tử ở trong nhà lao đang bị dùng hình, không biết lời khai của hắn ta có làm cho người khác hài lòng hay không.”

Minh Nhiêu kinh ngạc trợn to hai mắt: “Hắn làm sao vậy?”

Ngu Nghiên giương mắt, cười như không cười liếc nhìn nàng: “Nàng không biết sao?”

Minh Nhiêu lắc đầu.

Từ sau khi xuất giá thì nàng cũng chưa từng nghe qua cái tên này. Nhưng mà Ngu Nghiên không nói, chỉ trực tiếp nhìn chằm chằm cô, cũng chưa nói tin hay không. Sau một thời gian yên lặng ngắn ngủi để cho người trước mặt sợ hãi, vẻ mặt Ngu Nghiên lãnh đạm nhìn chén canh đặt ở trên bàn, lại chậm rãi nói ra một câu cực kỳ lạnh lùng:

“Minh cô nương đến đây lấy lòng bổn hầu có phải vì muốn cầu xin tha thứ cho tình cũ hay không?”

Một câu nói giống như một cây gậy đánh vào đầu Minh Nhiêu thật mạnh, đau đớn rất nhiều, còn mang đến tiếng đập mãnh liệt của trái tim.

“Thϊếp không có!” Nàng đáp lại theo bản năng.

Ánh mắt nam nhân rất tàn bạo, phiền muộn, lúc đưa mắt nhìn nàng giống như muốn cắt nát người trước mặt.

“Nhưng thật ra nàng dám làm vì hắn.”

Minh Nhiêu không chịu đựng được ánh mắt sắc bén kia, nàng lui về sau hai bước.

Làm sao Ngu Nghiên lại cho phép nàng trốn tránh? Một tay đưa ra, cổ tay trắng nõn của nàng bị lòng bàn tay của nam nhân dùng lực bóp chặt, sức lực kia suýt chút nữa đã bẻ gãy tay của nàng.

“Nàng còn nhớ nhung tên thư sinh nghèo kiết xác đó có phải không?” Hắn tóm chặt lấy nàng, lạnh giọng chất vấn.

Minh Nhiêu sợ hãi vội lắc đầu: “Hầu gia hiểu nhầm rồi, thϊếp không phải vì hắn.”

Ngu Nghiên cười lạnh một chút.

Không phải vì thư sinh kia, chẳng lẽ là thật sự đối xử tốt với hắn sao?

Ngu Nghiên giống như đột nhiên đánh mất lý trí, không nghe lọt lời giải thích một chút nào. Hắn xé rách bộ mặt không hề ngụy trang, trở nên cố chấp điên cuồng. Cánh tay duỗi một cái, khuỷu tay có lực ôm eo nhỏ của nữ nhân, một cánh tay ôm bế người trước mặt lên, cất bước đi vào bên trong phòng nghỉ ngơi ở bên cạnh.

Đi đến trước giường, hắn không chút thương tiếc ném người lên trên giường. Lấn người về phía trước, chân sau cong lại rồi quỳ xuống ở giữa hai chân nàng, hắn không để ý đến sự hốt hoảng giãy dụa của nàng, một tay siết chặt lấy cổ tay giơ qua đỉnh đầu ấn ở trên giường, tay kia bắt được cái cằm tinh xảo xinh đẹp của Minh Nhiêu.

Hắn thấy sự hoảng sợ khi nhìn hắn ở trong đôi mắt kia, tràn đầy sợ hãi và nước mắt, trong lòng hắn càng trở nên bực bội.

“Hầu gia, hầu gia. . . A!!”

Ngu Nghiên bóp cằm của Minh Nhiêu, dùng sức kéo y phục của nàng, bàn tay tùy ý giơ lên, y phục của nàng biến thành một đống rách nát ngay lập tức.

“Minh cô nương đã gả cho ta thì đừng nên nhớ nhung đến người khác, có biết không?”

Giọng nói của Ngu Nghiên rất nhẹ: “Mặc dù Hoàng đế muốn giữ lại mạng sống của hắn ta nhưng ta cũng có thể tiễn hắn đi Tây Thiên ngay lập tức.”

“Đáng lẽ ta nên muốn nàng sớm hơn, như vậy thì nàng sẽ không nghĩ đến người khác.”

“Ô ô ô. . .”

Minh Nhiêu bị sợ hãi, kinh sợ nhìn hắn.

Y phục của nàng đã bị cởi bỏ hoàn toàn, Ngu Nghiên nhìn ánh mắt luống cuống của nàng thì đột nhiên dù làm cách nào cũng không thể tiếp tục được nữa.

Hắn tràn ngập bực bội và thô bạo muốn phóng thích ra bên ngoài.

Bỗng nhiên Ngu Nghiên đứng dậy xoay người rời đi.