Trọng Sinh Sau Khi Thế Gả Ta Thuần Phục Bệnh Kiều

Chương 1: Thế gả

Mùa thu, Cảnh Huyền năm thứ hai.

Phủ An Bắc hầu, vườn Vân Thanh.

Minh Nhiêu đứng ở cửa thư phòng, tay bưng mâm gỗ khẽ run một cái.

Nàng thay thế người khác gả đến phủ An Bắc Hầu mới ba tháng, loại chuyện đưa canh cho người khác cũng là lần đầu tiên nàng làm.

Đôi lông mi cong màu đen đậm của nữ nhân hơi nhíu lại, ánh mắt dừng lại trên cái chén tinh xảo một lát. Cặp mắt hoa anh đào khẽ nâng lên, tầm mắt cố định ở trên cánh cửa trước mặt, trong đôi đồng tử có làn sóng chuyển động.

Nàng khẽ thở dài, chân mày lá liễu hơi nhăn, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lộ ra vẻ do dự.

Nếu ở trong một gia đình bình thường, đưa canh cho phu quân là một chuyện nhỏ cũng là điều hiển nhiên.

Nhưng phu quân của nàng, An Bắc Hầu…

Cho đến bây giờ bọn họ cũng chưa động phòng, cũng chưa bao giờ ngồi ăn cơm chung cùng nhau.

Người nam nhân kia thường ngày đều có dáng vẻ lười biếng hờ hững, cũng không nói chuyện nhiều. Chỉ có vào mỗi tối lúc chạng vạng sẽ đến sân của nàng gặp nàng một chút, cũng chỉ vội vàng liếc mắt nhìn, sau khi gật đầu chào hỏi thì xoay người trở về sân viện của mình ngay lập tức.

Minh Nhiêu sống một cuộc sống dè dặt khi ở dưới một mái hiên với hắn, tự mình chủ động không đi trêu chọc, tránh được thì nên tránh, nàng rất sợ làm cho người ta chán ghét phiền hà.

Cho đến ngày hôm trước nghe được một ít chuyện thì nàng mới biết, bản thân mình đã hiểu nhầm An Bắc Hầu sâu đến mức nào.

Minh Nhiêu đứng ở cửa, lặp đi lặp lại ở trong lòng để cho mình nổi giận.

Ánh mắt nhắm lại, hàng lông mi dài thấp thỏm bất an mà nhẹ khẽ run hai cái, cuối cùng chậm rãi thở ra một hơi rồi mở mắt ra. Nàng nâng cổ tay nhỏ yếu trắng nõn lên, nhẹ nhàng gõ hai tiếng lên cánh cửa.

“Hầu gia.” Nàng nhẹ giọng gọi, tiếng gọi như tiếng kêu của con mèo nhỏ, nhỏ đến mức không phát hiện được.

Âm thanh lật sách ở trong phòng dừng lại, trong phút chốc trở nên yên tĩnh.

Nghe thấy bên tai có một giọng nói trầm thấp hòa hoãn của người nam nhân truyền đến, Minh Nhiêu khẽ cắn môi rồi đi vào.

Mùi hương an thần nồng đậm ập vào mặt nàng.

Mùi vị quen thuộc này khiến cho Minh Nhiêu ngẩn ra, sau đó trái tim đập nhanh hai nhịp không thể khống chế được.



“Hầu gia biết phu nhân buổi đêm không ngủ cho nên cố ý lấy hương an thần ở chỗ của đại phu, chỉ vì muốn phu nhân được ngủ ngon hơn.”

“Nhưng bọn họ không ngủ với nhau, làm sao Hầu gia biết phu nhân không ngủ ngon?”

“Ai nói không cùng ngủ với nhau? Ta đã nhìn thấy vào đêm khuya đợi cho phu nhân đi ngủ thì Hầu gia lặng lẽ đi vào, không kinh động đến người khác, trước khi trời sáng thì mặc y phục rồi đi ra, quay trở lại thư phòng, còn bày ra dáng vẻ như chưa từng tới…”



Trong đầu Minh Nhiêu đột nhiên vang lên tiếng nghị luận của nha hoàn mà nàng đã nghe lén vào ngày hôm trước, gương mặt tràn đầy một loại tình cảm nồng nàn.

Đúng rồi, mỗi đêm hắn cũng lặng lẽ ngủ ở gian ngoài phòng của nàng, cũng không gọi nàng dậy. Hắn còn bảo nha hoàn thay đổi hương liệu ở trong phòng Minh Nhiêu, chỉ vì có thể giúp nàng được ngủ ngon hơn.

Minh Nhiêu hít sâu một cái, rũ ánh mắt xuống, nàng nâng khay gỗ bước vòng qua tấm bình phong cây tùng bách và hoa lan, cây mơ ở trước mặt.

“Hầu…” Minh Nhiêu rất khẩn trương, gò má vì thẹn thùng lúng túng mà càng đỏ hơn: “Hầu gia vạn phúc.”

Nàng cúi thấp đầu, sợ hãi hành lễ.

Ngu Nghiên sửng sốt trong chốc lát rồi sau đó buông ngòi bút lông sói ở trong tay. Hắn từ chỗ ngồi đứng dậy không có một chút do dự nào.

Hắn nhận lấy mâm gỗ từ trong tay nàng, tầm mắt đảo ra vết đỏ bị đè lên trên ngón tay nàng, giữa đôi lông mày hơi nhíu lại.

m thanh hòa hoãn mà trầm thấp: “Sao nàng lại đến đây.”

Minh Nhiêu thấp thỏm trong lòng, giương mắt nhìn hắn một cái thật nhanh rồi lại vội vàng cúi đầu xuống, nàng lắp bắp nói: “Chàng bận bịu công việc, vất vả khổ cực nên thϊếp đưa chút canh đến…”

Tuy chỉ là một cái rất nhanh nhưng Ngu Nghiên cũng đã nhìn thấy vẻ mặt của nàng một cách rõ ràng.

Khuôn mặt xinh đẹp của nữ nhân sáng sủa như bông hoa sen, một đôi đồng tử nhẹ nhàng tinh thông giống như cái móc, làn sóng mênh mông giao động, lại đi về phía trước nửa bước: “Chỉ là đến đưa canh thôi sao?”

Minh Nhiêu nhịn không được muốn lui về phía sau, nàng nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Thân hình cao lớn của Ngu Nghiên bao phủ lấy nàng, giống như là nhìn ra được nàng thẹn thùng lúng túng lại không được tự nhiên, cuối cùng hắn chỉ nhẹ cười một tiếng.

Âm thanh kia lười biếng, bừa bãi tản mạn, làm cho trái tim người ta có chút ngứa ngáy.

“Nghiền nát giúp bản hầu đi.”

Ngu Nghiên xoay người lại ngồi xuống, đem tầm mắt thả xuống quyển sách.

Minh Nhiêu ngây người tại chỗ, đôi mắt chớp xuống. Nàng bước đi nhẹ nhàng, im hơi lặng tiếng đi đến.

Nàng hơi ngơ ngẩn khi nhìn thấy một đống sách và tài liệu lung tung phủ kín cái bàn, trong lúc nhất thời không biết phải làm như thế nào.

Minh Nhiêu do dự, đôi tay trắng nõn như ngọc cân xứng để ở bên cạnh đống sách, chậm rãi chuyển mấy thứ đó qua một bên, tạo ra một khoảng trống ở trên bàn.

Nàng lặng lẽ liếc mắt nhìn Ngu Nghiên rồi vươn cánh tay một cách cẩn thận, hai tay bóp chặt hai bên nghiên mực, rất nhanh nắm chặt trước mặt mình.

Một tiếng lạch cạch vang lên rất nhỏ, tay áo của nàng không cẩn thận quét qua một quyển sách.

Minh Nhiêu nín thở nhìn Ngu Nghiên một cái, thấy hàng lông mày hắn không động đậy mới vội vàng nhặt quyển sách lên.

Một mình nàng hốt hoảng, không chú ý đến bờ môi của nam nhân chậm rãi cong lên một độ cung yếu ớt.

Nhặt quyển sách lên bàn, trên đó viết một cái tên rất quen thuộc.

— Vương Tuấn Dương