Xương Cá

Chương 3.2: Người có sao là anh

Thẩm Tư Ngư thật sự kinh ngạc, rất muốn nói với Thẩm Tiêu rằng, thế chị còn muốn gì nữa, Thẩm Tiêu à, sao chị được nhiều như thế mà còn không biết đủ.

Thẩm Tiêu cười cười, từ bên kia đầu dây điện thoại nhẹ giọng bảo: “Chị chỉ muốn mọi người trong nhà có thể sống thật tốt, chị muốn cả nhà mình không cần quá mức cực khổ như thế, mọi người hãy cho chị thêm chút thời gian nữa, nhé.”

Khoé mắt Thẩm Tư Ngư cay cay, áy náy vì lòng đố kị nhen nhóm khi nãy của mình: “Chị, chị đừng làm việc vất vả quá, phải chú ý sức khỏe.”

Thẩm Tiêu vui vẻ cười: “Yên tâm, chị em khỏe lắm mà.”

Bệnh dạ dày của Thẩm Tiêu chính là do uống rượu quá nhiều mà ra. Trong túi xách của cô ấy, trừ son môi và nước hoa ra thì chỉ còn mỗi một chai thuốc đau dạ dày.

Thẩm Tư Ngư đang nấu cháo trong bếp, chợt nghe thấy tiếng mở cửa, cô vội vàng buông dao phay trong tay ra, rửa tay rồi ra ngoài đón Thẩm Tiêu: “Chị về rồi à.”

Đôi mắt Thẩm Tiêu cứ hồng hồng, khẽ suỵt nhẹ, vừa cởϊ qυầи áo vừa đi vào toilet: “Chị tắm sơ một lát, đừng để anh rể em biết chị lại uống rượu rồi.”

Thẩm Tiêu đúng là đã uống rất nhiều, khắp người đều nồng nặc mùi rượu.

Thẩm Tư Ngư đi tới giúp chị mình một tay, nhỏ giọng hỏi: “Chị khó chịu lắm không? Đã uống thuốc chưa?”

“Chị chưa uống, hơi buồn nôn.” Thẩm Tiêu nhíu mày, lại lấy ra một cái hộp nhỏ: “Ban đầu chị vốn định bắt xe về khách sạn cơ, đột nhiên nhớ ra hôm nay em tới, mua quà cho em này.”

“Em đã lớn thế này rồi, còn quà gì nữa chứ.”

“Lần trước sinh nhật em, chị bận quá nên quên mất.” Thẩm Tiêu ngà ngà say, đưa tay nhéo má cô, lại nhét cái hộp nhỏ vào tay Thẩm Tư Ngư: “Đừng giận chị nhé.”

Thẩm Tư Ngư đau lòng lắm: “Sao em lại giận chị được chứ.”

“Vậy là tốt rồi.” Thẩm Tiêu tựa trên vai cô, híp mắt lại: “Chị buồn ngủ quá đi, muốn đi ngủ thôi.”

“Em tắm cho chị nhé.” Thẩm Tư Ngư dìu chị mình vào toilet, đang đi được nửa đường thì cả người bỗng bị bóng đen bao phủ lấy, cô ngẩng đầu nhìn lên, thấy Hạ Thạch Thanh bình tĩnh đứng trước mặt mình.

Thẩm Tư Ngư vội vàng ôm chị mình vào lòng, hiếm thấy mà gọi anh: “Anh rể.”

Thẩm Tiêu nghe thấy cô gọi, cố nhấc cằm lên, nhìn thấy Hạ Thạch Thanh, liền bĩu môi cọ sang đó: “Sao thế này? Ai làm gì mà anh giận thế.”

Thẩm Tư Ngư hơi lo lắng, lại không biết có nên kéo Thẩm Tiêu về không, chỉ đành nói với Hạ Thạch Thanh: “Anh đừng giận, để em… em lát nữa sẽ khuyên chị ấy.”

“Thẩm Tiêu.” Hạ Thạch Thanh lúc này mới mở miệng, giọng nói không chút cảm xúc: “Hôm nay em đến kì kinh nguyệt.”

“Em biết.” Thẩm Tiêu cười cười: “Em biết anh đau lòng vì em mà, nhưng em không sao rồi.”

Hạ Thạch Thanh nhìn Thẩm Tiêu một lúc lâu: “Đúng, em không sao cả.”

“Người có sao là anh.”

Anh nói xong câu đó, liền mở cửa bỏ đi.