Hôm nay Hạ Thạch Thanh được nghỉ, sau khi chở Thẩm Tư Ngư về nhà liền ngồi đợi trong phòng đọc sách.
Thẩm Tư Ngư đi tắm, thuận tiện soạn quần áo trong va li ra treo vào tủ, rồi giặt giày thật sạch, phơi ở ban công.
Cô nhìn quanh một vòng, phát hiện ra phòng khách vô cùng sạch sẽ, chắc hẳn là Hạ Thạch Thanh đã quét dọn từ trước.
Khi cô vừa đến đây, trên ghế salon lúc nào cũng bày bừa váy áo và đồ lót của Thẩm Tiêu, thậm chí có vài đôi giày cao gót trong tủ còn lăn lóc trên bàn trà. Trong một tuần mà Hạ Thạch Thanh đi công tác đó, tỏng nhà cứ như vừa bị trộm ghé thăm, Thẩm Tư Ngư quét dọn cả một buổi tối mới đưa căn nhà về lại nguyên dạng, nhưng dù Hạ Thạch Thanh biết là cô dọn dẹp, cũng chỉ cười nhạt nói một câu: “Vất vả cho em rồi.”
Thẩm Tư Ngư ra trước cửa nhìn, cầm giày cao gót của Thẩm Tiêu vào toilet, cẩn thận dùng khăn lau thật sạch, rồi lấy xi đánh giày đánh một lượt cho bóng, lại xịt thêm chút nước hoa, mới bỏ lại vào tủ giày.
Hạ Thạch Thanh ra ngoài uống trà, trông thấy cảnh đó, bảo cô: “Chị em đúng là bị em chiều đến hư rồi.”
Thẩm Tư Ngư hơi giật mình, quay lại nhìn anh, sau mới nhận ra Hạ Thạch Thanh đang nói về chuyện gì, chỉ đành cúi đầu bảo: “Chị em bận quá.”
“Ừ.” Không biết Hạ Thạch Thanh nhớ tới chuyện gì, anh khẽ nhíu mày, giọng nói hơi có ý không biết mình nên làm gì mới tốt: “Bận mãi đến mức bệnh cả ra, không biết tự chăm sóc mình gì cả.”
Thẩm Tư Ngư kinh ngạc: “Chị em bị bệnh?”
“Bệnh bao tử mãn tính, anh khuyên cô ấy uống rượu ít thôi, nhưng cứ là không nghe anh.” Hạ Thạch Thanh than nhẹ: “Đợi đêm nay chị em về, em khuyên cô ấy đi.”
Thẩm Tư Ngư gật đầu đồng ý.
Thẩm Tiêu làm nghề bán hàng, tháng trước vất vả lắm mới thăng lên được thành quản lí cấp thứ nhì của bộ phận tiêu thụ, ngày nào cũng phải đi xã giao với người ta, ngày nào cũng phải uống rượu. Nửa tháng trước, Thẩm Tiêu uống đến mức đau dạ dày. Hạ Thạch Thanh đi đón Thẩm Tiêu, lập tức đưa đến bệnh viện truyền dịch, kết quả sáng hôm sau Thẩm Tiêu đã lập tức rút ống tiêm chạy mất.
Đó là lần đầu tiên Hạ Thạch Thanh nổi trận lôi đình như thế, hai người cãi nhau to đến suýt nữa thì chia tay.
Đầu tuần này, Thẩm Tư Ngư mới biết chuyện. Dù sao Thẩm Tiêu cũng chỉ kể thoáng qua trong điện thoại, qua loa bảo hai người họ suýt nữa đã đường ai nấy đi. Câu nói bâng quơ đó đã khiến Thẩm Tư Ngư hơi ngây người một lát, nhưng chỉ một thoáng sau, Thẩm Tiêu đã cười bảo: “Vất vả lắm chị mới dỗ anh ấy được, anh rể em cũng thật là, lúc bình thường lịch sự nhã nhặn biết bao, vừa nổi nóng lên ấy, cả cặp mắt ảnh bốc lửa bừng bừng thế này này, trông cứ như muốn ăn tươi nuốt sống chị luôn ấy, làm chị sợ muốn chết.”
Thẩm Tư Ngư rũ mắt, nói: “Anh ấy thương chị.”
“Chị biết chứ, nên chị mới dỗ anh đấy thôi.” Thẩm Tiêu thở dài một hơi: “Thật ra có đôi khi chị cũng mệt mỏi lắm, anh rể em chỉ biết quan tâm đến sức khoẻ của chị, nhưng anh ấy lại không hiểu, thứ chị muốn thật sự là gì.”