Phải mất cả một tiết tự học buổi tối thì bờ môi của Lâm Hỉ Triêu mới khôi phục như lúc ban đầu.
Trong miệng hình như vẫn còn sót lại mùi vị của môi lưỡi Kha Dục, vẫn có thể mơ hồ ngửi thấy hương chanh bạc hà, làm cho Lâm Hỉ Triêu điên cuồng uống hai chai nước mới át đi được.
Tống Viện Viện nhìn chằm chằm cái miệng vẫn còn đỏ rựng của cô, nhíu mày suy tư: "Cậu. . . . . Ăn vụng Xiên Chiên Tiểu Mập sau lưng tớ hả?"
Xiên Chiên Tiểu Mập là một quán bán xiên bẩn ở bên ngoài trường Nhất Trung, độ cay xé lưỡi, ăn xong thì bờ môi cũng cao lên ba tấc.
Lâm Hỉ Triêu: "..."
Cô muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể bất lực gục xuống bàn làm bài thi tiếng Anh.
"Ài, cậu biết không?" Tống Viện Viện lấy di động mở diễn đàn học sinh Nhất Trung ra, đưa tới trước mặt Lâm Hỉ Triêu, "Nghe nói hôm nay Thời Tiêu tỏ tình với Kha Dục!"
Thời Tiêu là nữ thần lớp mười hai, xinh đẹp vô cùng, bởi vì một tấm ảnh chụp vội trong lớp học được đưa lên mạng mà trở thành tiêu điểm của cả thành phố, rất nhiều học sinh của trường ngoài đều hâm mộ tới nghe ngóng.
Lâm Hỉ Triêu giật mình, nghiêng đầu hỏi, "Thành công không?"
"Không biết."
Tống Viện Viện lắc đầu, nhấp mở một tấm ảnh, "Nhưng hai người kia cũng quá xứng đôi rồi, mỹ nữ rực rức phối với trai đẹp hoãng dã, trời ạ, trong đầu tớ đã có dàn ý cho truyện fanfic rồi đây."
Lâm Hỉ Triêu liếc nhìn sang.
Trên tấm ảnh là khung cảnh trận bóng rổ vừa chấm dứt hôm nay, Thời Tiêu cầm một chai thức uống vận động đưa cho Kha Dục, nữ sinh tóc dài váy ngắn màu trắng, chân dài tướng mạo xinh đẹp, có vẻ rất xứng đôi với Kha Dục một thân trang phục màu đen.
"Haizz, cũng chỉ có người như Thời Tiêu mới có thể nắm giữ được Kha Dục thôi."
Lâm Hỉ Triêu im lặng không nói nhìn ảnh chụp chằm chằm, sau nửa ngày, mới kéo ra một nụ cười thờ ơ.
"Đáng tiếc." Cô nói.
"Đáng tiếc cái gì?"
"Đàn chị xinh đẹp không biết nhìn người."
Tống Viện Viện trợn mắt nhìn Lâm Hỉ Triêu, "Kha Dục ấy hả, trong trường học bao nhiêu người theo đuổi hắn, mặt đẹp gia cảnh tốt lại học giỏi, cái này cũng là không biết nhìn người ư?"
"Có lẽ vậy."
Trước đó 3 tháng, có lẽ Lâm Hỉ Triêu còn có thể phụ họa với loại đánh giá này.
Nhưng hôm nay, cô nghe loại lời nói này chỉ cảm thấy chói tai mà thôi.
Kha Dục, rõ ràng là một tên cặn bã.
-
Lớp tự học buổi tối đã tan.
Lộ trình từ trường học đến nhà Kha Dục, đi xe buýt hết 30 phút đồng hồ.
Mẹ gọi điện thoại tới, dặn trong tủ lạnh có đồ ăn khuya đã làm, nếu như Kha Dục đói bụng, có thể hâm nóng rồi ăn.
Người trong điện thoại nói được một nửa, đã bị một người khác tiếp lấy.
"Hỉ Triều, con chăm sóc bản thân cho tốt là được, Kha Dục tự biết lo cho mình."
Âm thanh người phụ nữ dịu dàng cao quý, thể hiện sự lễ độ lãnh đạm.
Lâm Hỉ Triêu nhắm mắt, "Vâng, dì Thích."
Cúp điện thoại, cô dựa đầu vào bên cửa sổ, nhẹ nhàng thở dài.
Khoảng vào một tháng trước, Thích Cẩn - mẹ của Kha Dục đã lên kế hoạch cho chuyến đi tối nay, thuận tiện mang theo người giúp việc đang chăm sóc gia đình - mẹ của Lâm Hỉ Triêu.
Vì vậy, Kha Dục mới có thời gian bày ra một ván bài mới.
"Lớp chúng tôi cùng lớp các cậu có một trận bóng rổ, cậu cược ai có thể thắng?"
"Lớp các cậu là tổng quán quân năm trước kia mà."
"Tôi không tham gia thì sao?"
". . . Cược cái gì?"
Cô tinh tường nhìn thấy trên mặt Kha Dục hiện ra vẻ nghiền ngẫm và hào hứng.
"Tôi thua, một tháng sẽ không tới làm phiền cậu."
"Còn nếu cậu thua —— "
"Trong nhà không ai, chơi đùa ngực của cậu một chút?"
. . . .
Thời điểm Lâm Hỉ Triêu vào cửa nhà, Kha Dục đang ở sân sau nói chuyện điện thoại, hắn nghiêng người đứng đấy, tay kia hờ hững rủ xuống, ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc còn đang đỏ, đưa tới bên môi ngậm, ở bên trong làn khói lượn lờ, không thấy rõ biểu cảm.
Nhìn thấy hắn, Lâm Hỉ Triêu lại bắt đầu căng thẳng, vừa mới chuẩn bị rút lui ra sau, giống cảm giác được, Kha Dục nhìn thấy cô.
Sau đó, giơ cổ tay đang cầm điếu thuốc lên, ngoắc một ngón tay về phía cô.
Lâm Hỉ Triêu rũ mắt, chầm chạp buông cặp sách đi qua.
Kha Dục đã ngồi ở trên chiếc ghế dựa bằng gỗ, tay vỗ vỗ xuống đùi mình, tàn thuốc tung bay, trong mắt không có cảm xúc gì.
Lâm Hỉ Triêu bị hắn kéo đến ngồi trong lòng, cô có thể nghe thấy âm thanh bên kia điện thoại.
Có tiếng nhạc đinh tai nhức óc, thanh âm chạm cốc, tiếng vui đùa ầm ĩ truyền tới từ ống nghe điện thoại.
Có người đang nhao nhao nói gì đó, cái gì mà cờ bạc, gái gú, bắt bớ người, cô nghe thấy mà mất hồn.
Bên cổ thuận thế bị in lên một nụ hôn, hơi thở ẩm ướt phả vào trên cằm, theo tóc mai một đường lên trên, trêu chọc ngứa ngáy.
Lâm Hỉ Triêu nhịn không được co cổ lại, sau đó, vành tai đã bị ngậm lấy.
Ngậm mυ'ŧ rất nhẹ rất nhẹ, hàm răng chậm rãi gặm cắn, vành tai ngứa râm ran, ướt sũng dính nhớp.
Hắn vẫn còn có thể điềm nhiên như không mà nghe điện thoại, tiếng trầm thấp hắng giọng rung bên màng nhĩ, tim Lâm Hỉ Triêu đập dồn dập, mặt hơi hơi nóng lên.
Thế là, cô chịu hết nổi né đi.
Cái tay vẫn luôn rủ xuống bên người của Kha Dục đột nhiên giữ chặt eo cô, nhấc đùi lên trên, Lâm Hỉ Triêu mất đi trọng tâm ngửa ra sau, dán vào hắn chặt hơn.
Xoẹt ---
Khóa kéo áo đồng phục bị kéo xuống một mạch, hắn thò tay vào từ gấu áo, đặt lòng bàn tay lên bờ eo cô, ngón tay cái hơi thô ráp xoa nắn vẽ vòng lên da thịt trơn trượt.
Sau đó, chậm rãi di chuyển lên trên, cứ di chuyển, cho đến khi chạm được góc áo ngực.
Lâm Hỉ Triêu phát ra một tiếng ưm, đồng thời vành tai bị người đứng phía sau dùng đầu lưỡi liếʍ láp, lưỡi thô lỗ chui vào trong tai.
Trong đồng phục, bàn tay bao trùm bầu ngực sữa tròn trịa từ bên ngoài áo ngực, đột nhiên siết chặt, lòng bàn tay nặng nề bóp xuống.
"Đừng!"
Lâm Hỉ Triêu nghẹn ngào đè tay hắn lại, bắt đầu giãy giụa.
Ngẩng đầu, trong đôi mắt hạnh ướt sũng đều là lúng túng và ngượng ngùng, lông tơ mềm mại như phủ một tầng phấn trên gò má, nhìn qua có vẻ vô cùng ngoan ngoãn nghe lời.
Kha Dục cong môi, nhịn không được cúi đầu hôn một cái lên mí mắt cô, cầm điện thoại ra xa một chút, hắn nhẹ giọng hỏi.
"Làm sao vậy?"
"Không muốn ở chỗ này." Lâm Hỉ Triêu lại muốn ồn ào với hắn.
"Ồ, vậy hôn tôi một cái."
Kha Dục chỉ chỉ môi của mình, "Hôn lưỡi."
...
Hô hấp của Lâm Hỉ Triêu bắt đầu dồn dập, "Cậu còn phải nghe điện thoại."
Hắn cụng cụng trán Lâm Hỉ Triêu, giọng điệu dịu dàng.
"Không sao cả."
Lâm Hỉ Triêu không biết hắn đang nổi điên cái gì, do dự trong chốc lát, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, cô liền lại gần dán lên môi hắn, lông mi run rẩy, đơ người thè lưỡi ra.
Đυ.ng phải cánh môi, chạm vào hàm răng, đối phương lại nhanh chóng mím miệng, cô nhíu mày ngẩng đầu, Kha Dục đang mở mắt nhìn cô, trong con mắt hẹp dài đều là nụ cười xấu xa cùng trêu cợt.
Lâm Hỉ Triêu tức giận đẩy hắn ra, mặt càng nóng đỏ, Kha Dục thấp giọng cười cười, cười đến bả vai cũng run rẩy.
Trong điện thoại truyền đến một tiếng ngờ vực, "Này Dục ca? Đang nghe không đấy?"
Lâm Hỉ Triêu không chịu nổi, đứng lên muốn chạy đi.
Sau lưng, Kha Dục nghắt điện thoại, dụi tắt điếu thuốc, kéo tay của cô qua, để bàn tay trên gáy cô, hung mãnh hôn lên, môi lưỡi xâm chiếm, không cách nào hô hấp.
Sau năm sáu phút giằng co hôn môi, tóc tai quần áo đều hỗn loạn, Kha Dục nhàn nhã nắm cổ tay cô đứng dậy.
"Đi thôi, đổi lại chỗ ngồi."
Nói đổi lại, chính là kéo Hỉ Triều tới phòng của hắn.
Thời điểm quen và chưa quen biết hắn, Lâm Hỉ Triêu đều đã tới phòng của hắn rất nhiều lần, cái người sống bừa bãi như hắn, phòng ngủ lại sáng sủa gọn gàng.
Trên tường được sắp xếp đầy các bản ghi đĩa nhựa và nhiều loại sách linh tinh khác nhau, trên bàn sạch sẽ, bày biện bài thi cùng bài tập mới làm được một nửa, trong khe hở góc tường để những bức vẽ kí hoạ của hắn, từng tấm từng tấm, đều vẽ tứ chi vặn vẹo trần trụi.
Trong căn phòng biệt lập này, cũng giống như mùi hương chanh bạc hà sạch sẽ trên người hắn, làm cho Lâm Hỉ Triêu muôn phần khó ở.
"Vừa mới rồi sự chủ động của cậu rất thú vị đấy." Kha Dục đi về phía trước, tùy ý ném điện thoại di động lên bàn học.
Lâm Hỉ Triêu ngây người, "Cái gì?"
Hắn ngồi lên chiếc ghế sô pha đơn, con ngươi màu đen rạng rỡ nhìn quét cô từ dưới lên trên, ánh mắt lóe lên ham muốn.
"Ý của tôi là, trước hết cậu tự bóp cho tôi xem đi."