Mặt trời rực rỡ chiếu rọi từ trên cao, ve kêu không ngớt, trên sân đang diễn ra một trận đấu bóng rổ kịch liệt.
Giày chơi bóng cọ xát với nhựa plastic, mồ hôi nhễ nhại, quả bóng rổ đập bịch bịch xuống mặt đất, hormone tuổi dậy thì tràn ra bốn phía.
"Mẹ nó mẹ nó, Kha Dục lại dẫn bóng tiếp rồi!"
"Hôm nay cậu ta làm sao vậy, trạng thái quá căng rồi!"
"Á á á!! Cái động tác kia là định làm gì vậy!"
Trong tiếng thét hỗn hoạn của đám nữ sinh mê trai, Lâm Hỉ Triêu nhìn về phía nhân vật chính trong đó.
Trong tầm mắt, nam sinh đang dùng một tay cởi trang phục thi đấu màu đen, thân hình 1m88 rắn rỏi mạnh mẽ, vai rộng eo hẹp, từng múi cơ bụng lộ rõ vì vận động mạnh.
Từ đường nhân ngư nét căng lên tới bên eo, được xăm một hình bó đuốc bắt chéo trừu tượng, đang rung động cháy đốt theo từng động tác đưa tay của nam sinh.
Tiếng hoan hô của đám người càng lúc càng háo hức.
"Ôi ôi, Kha Dục đúng là một tay chơi cừ khôi, tớ không ngại ngày nào cũng thi đấu!"
Tống Viện Viện hào hứng lay lay cánh tay của Lâm Hỉ Triêu, bị Lâm Hỉ Triêu nhọc nhằn giãy ra.
"Còn đấu mỗi ngày nữa hả, lớp chúng ta cũng sắp bị hành cho ra bã rồi."
Lâm Hỉ Triêu bĩu môi thì thầm oán trách, nhìn về phía bảng tỉ số trận đấu chênh lệch cực lớn ở một bên, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác bực bội.
Kết cục bại trận đã định.
Cô uể oải thở dài, dứt khoát đặt mông ngồi trên mặt đất.
Trên sân, Kha Dục lại lưu loát ném một lượt bóng ba điểm, bóng vào lưới, hắn hơi nhếch khóe miệng, chậm rãi lui về phía sau, tóc mái ngắn gọn trên trán bị mồ hôi thấm ướt, hắn hững hờ lắc đầu, liếc nhìn về phía bảng tỉ số.
Sau khi nhìn rõ điểm số, độ cong khóe môi càng lớn hơn, hắn nheo mắt lại, đồng tử đen nhánh liếc về một chỗ, va vào ánh mắt ủ rũ của cô gái nhỏ.
Bờ môi hắn mấp máy, nói ra mấy chữ.
Tiếng còi mãn cuộc vang lên, các cô gái trên khán đài bị ánh mắt đột nhiên này của hắn làm cho lòng xuân nảy mầm, liên tiếp vang lên tiếng thét chói tai, đợt sau cao hơn đợt trước.
Lâm Hỉ Triêu che lỗ tai, trong tiếng người ầm ĩ, cô hiểu ra lời nói qua khẩu hình môi của hắn.
"Loser."
. . . . .
Sau khi người thi đấu cuối cùng giải tán, với tư cách uỷ viên vệ sinh, Lâm Hỉ Triêu ở lại dọn dẹp sân bãi cùng ủy viên thể dục.
Cô than thở bỏ từng quả bóng vào giỏ, ủy viên thể dục Trương Tề Thạc lườm cô vài cái, rốt cuộc nhịn không được hỏi.
"Bạn học Lâm, tuy rằng chúng ta thua, nhưng cậu cũng không cần phải mất mát như vậy chứ? !"
Lớp khoa học xã hội của bọn họ là mấy con gà bệnh, có thể có cái dũng khí mỗi năm thi đấu với lớp 5 khoa học tự nhiên đã là rất tốt rồi.
"Cậu không hiểu đâu." Lâm Hỉ Triêu lại thở dài một tiếng, "Tớ không trông cậy vào việc có thể thắng, nhưng cũng thua quá thảm rồi."
"Đây. . . Không phải là việc trong dự liệu sao?"
Lâm Hỉ Triêu trợn trắng mắt, đi vài bước rồi đưa tay về phía hắn, "Trả lại cho tớ số tiền tớ mời các cậu uống nước ngọt đi!"
Trương Tề Thạc mở to hai mắt nhìn, có chút chột dạ.
Lúc huấn luyện thi đấu, lần đầu tiên bạn học Lâm chủ động mời bọn hắn uống trà sữa, vô cùng hăng hái.
Lúc ấy, hắn còn tưởng rằng cô gái này có ý với nam sinh nào trong đội, không nghĩ tới là người ta hào phóng ra tay, chỉ đưa ra hai điều kiện, một khi hoàn thành, sẽ thường xuyên có trà sữa để uống.
Một, cố gắng hết sức để giành chiến thắng.
Hai, không thắng được cũng đừng thua quá thảm.
Tuy rằng không biết vì sao cô bạn này lại để tâʍ ѵậŧn trận bóng rổ đó như vậy, nhưng Trương Tề Thạc nhìn tỷ số kém tận mấy chục điểm này, đột nhiên cũng trở nên ngại ngùng.
"Đây còn không phải là do Kha Dục sao, cậu ta chơi bóng như đánh nhau vậy, ai có thể vượt qua cậu ta được chứ."
Lâm Hỉ Triêu nghe đến cái tên này thì lập tức buồn bực, cô ủ rũ, quay người lại với tâm trạng không vui, xách cái giỏ bóng rổ lên.
"Đừng nói nữa, đi thôi, đi tới phòng dụng cụ."
"Được được được." Trương Tề Thạc nhanh chóng kéo theo cái giỏ bên kia, lại nỗ lực an ủi cô, "Cậu cũng đừng khổ sở, cùng lắm thì. . . . . Sau này mỗi ngày tớ trả lại cậu một chai nước uống, coi như là trả nợ!"
Lâm Hỉ Triêu chỉ trở nên im ắng, chẳng muốn so đo.
Trương Tề Thạc nhìn bạn học nữ ỉu xìu không tỏ thái độ gì, cảm giác áy náy trong lòng càng nặng nề, hắn ấp úng muốn nói cái gì nữa, thì cái giỏ trong tay đột nhiên chùng xuống ——
Một quả bóng rổ bị ném tới từ đằng xa, gọn lỏn lọt vào trong giỏ.
Nghiêng đầu nhìn lại, thấy nam sinh ném bóng đã thu tay, đang khoanh tay thong thả bước tới đây.
Trương Tề Thạc kinh ngạc, "Kha... Kha Dục?"
Lâm Hỉ Triêu sững sờ, lập tức tập trung tinh thần, quay đầu lại.
Kha Dục đã thay một cái áo phông trắng, ống tay áo được xắn lên đến vai, tóc nửa ướt nửa khô xõa tung, hình như vừa tắm rửa xong.
Lúc tới gần bọn họ, mang theo một mùi hương bạc hà chanh đắng mát lạnh.
Lâm Hỉ Triêu nhịn không được chun mũi, tự nhiên cảm thấy khó chịu với cái mùi này.
Kha Dục nhẹ hất cằm với Trương Tề Thạc, coi như chào hỏi.
Hắn kéo cái giỏ trong tay Trương Tề Thạc, giọng điệu hờ hững, "Trong giỏ có bóng của tôi, tôi đi cất với cô ấy."
"Hả. . . ." Trương Tề Thạc nhìn Lâm Hỉ Triêu, "Việc này. . . Không hay lắm."
"Giúp đỡ chút đi người anh em."
Kha Dục vỗ vỗ vai hắn, không cho can thiệp mà tiếp nhận vị trí của hắn ta.
Lâm Hỉ Triêu hoảng hồn, Kha Dục vừa tới gần cô đã bắt đầu căng thẳng.
Lo lắng người khác nhìn ra sự khác thường của mình, Lâm Hỉ Triêu cau mày nhỏ giọng nhắc nhở.
"Cậu đừng như vậy."
"Như nào?" Kha Dục khẽ nhướng mày, hỏi cô một cách trắng trợn mà thản nhiên.
Vóc dáng hắn cao, lại mang gương mặt có tính công kích rất mạnh, vẻ mặt thâm sâu, ngũ quan góc cạnh lạnh lùng, thời điểm mí mắt mỏng sụp xuống, có một khí thế mạnh bạo và không thể xúc phạm trời sinh.
Chiều cao 160 cm của Lâm Hỉ Triêu chỉ vừa vặn đến phía dưới xương quai xanh của Kha Dục, lại bởi vì khoảng cách giữa hai người, nhìn cô càng lộ vẻ yếu ớt dễ bắt nạt.
Trương Tề Thạc cảm thấy bầu không khí của hai người này rất quái lạ, nhịn không được định lên tiếng ngăn cản.
"Có đi không?"
Kha Dục hạ giọng, nghiêng đầu nhắc nhở lần nữa.
Lâm Hỉ Triêu nghe thanh âm này cũng biết là khúc nhạc dạo trước lúc hắn tức giận, môi miệng cô lầm bầm mấy tiếng, không chậm chạp nữa, nhấp môi cúi đầu cất bước.
. . . . .
Trên khoảnh sân không có một bóng người, Trương Tề Thạc trông theo bóng dáng đã đi xa, ngờ vực gãi gãi đầu.
Phòng dụng cụ.
Chuông tự học buổi tối vừa mới tắt tiếng, giỏ đựng bóng nghiêng ngả, bảng ghi điểm rơi trên mặt đất, trang giấy bay tán loạn.
Ở bên trong một khunh cảnh lờ mờ yên tĩnh, loáng thoáng nghe thấy thanh âm răng môi quấn quýt, lẫn vào đó là vài tiếng nghẹn ngào nức nở không quá rõ ràng, hòa với âm thanh giãy giụa.
Lâm Hỉ Triêu bị bàn tay to của Kha Dục giữ cằm ngửa đầu, bị ép thừa nhận miệng lưỡi đối phương trằn trọc đến hít thở không thông, đầu lưỡi đè ép khuấy đảo trong khuôn miệng, nước bọt giao hòa, lỗ mãng mà gợϊ ȶìиᏂ.
Cô hít thở khó nhọc, dốc sức muốn đẩy hắn ra, lại bị đối phương cố ý ngậm đầu lưỡi, bú ʍúŧ lúc nhẹ lúc nặng, thuận thế ép cánh môi xuống, dán vào càng thêm gắt gao.
Khoang miệng không thừa lại một khe hở, chỉ có nướt bọt bị ép ra ngoài.
Chiếc cằm nhơ nhớp một mảng.
Cánh tay kia của Kha Dục ngả vào dưới cặp mông cô, vận sức ôm cô ngồi trên đùi mình, đè tay vào khe mông cô, ép mạnh lên trên đùi.
Trong nháy mắt, Lâm Hỉ Triêu đã cảm nhận được đồ vật đó đang chọc vào bờ mông cô, nóng bỏng và cứng rắn chọc vào giữa khe mông qua lớp quần đồng phục, cảm giác tồn tại vô cùng mãnh liệt.
Trong lòng cô hoảng hốt, cắn một cái lên cánh môi đang ngậm mυ'ŧ, lại cố sức dùng khuỷu tay đẩy ra.
"Hự-----" Kha Dục bị đau, buông cô ra trong phút chốc.
Lâm Hỉ Triêu vội vàng tuột khỏi người hắn, đưa ống tay áo chà chà cánh môi, một cảm giác nóng rát đau đớn.
Kha Dục nhíu mày nhìn cô, cánh môi bị cắn ứa máu, hắn hờ hững duỗi đầu lưỡi ra liếʍ.
Vươn tay về phía Lâm Hỉ Triêu lần nữa.
"Tới đây."
Lâm Hỉ Triêu lắc đầu, ngược lại còn lui về phía sau.
Kha Dục phát ra một tiếng cười nhạo, "Giả bộ cái gì, người thua là cậu đấy."
Lâm Hỉ Triêu nghe xong câu này lại tức giận, "Cậu đã đồng ý với tôi cậu sẽ không thi đấu kia mà, cậu phạm quy rồi!"
"À", Kha Dục gật gật đầu, chống hai tay sau lưng, bình tĩnh nhìn cô, "Phạm quy thì sao? Chưa nói không cho phạm quy mà."
Trên môi hắn vẫn còn tứa máu, áo phông trắng thì bị nhăn nhúm bởi vì Lâm Hỉ Triêu giãy giụa, vậy mà vẻ mặt hắn vẫn bễ nghễ ác liệt, rất giống một kẻ không sợ trời chẳng sợ đất.
Ngực Lâm Hỉ Triêu phập phồng, "Vậy tôi cũng không muốn cho cậu làm chuyện đó, cậu phạm quy rồi."
Kha Dục hừ cười ra tiếng, "Cho tôi làm chuyện gì?"
Đồ thần kinh.
Lâm Hỉ Triêu biết rõ không thể nói lý với người này, cô lập tức xoay người đi ra ngoài, bước chân dần dần nhanh hơn.
Sau lưng truyền đến một loạt tiếng động, Lâm Hỉ Triêu hít một hơi sâu rồi bắt đầu chạy, còn chưa kịp chạy tới cửa phòng dụng cụ, đã bị một lực kéo lại, đè lên tấm cửa.
Kha Dục giữ lấy cổ cô, bức cô ngẩng đầu.
"Lâm Hỉ Triêu, cậu dám đánh cuộc cùng tôi thì phải thừa nhận hậu quả thua cuộc, đã chơi đùa nhiều lần như vậy rồi, sao vẫn không rõ chứ?"
Hắn vừa giữ cổ Lâm Hỉ Triêu, vừa chậm rãi giật vảy miệng vết thương trên môi ra, máu rỉ ra ngoài, hắn nhẹ nhàng mỉm cười dán lên môi Lâm Hỉ Triêu.
Giữa lúc vành tai và tóc mai chạm vào nhau, mùi máu tanh nồng.
Hắn nói: "Về nhà gặp, tôi đợi không được muốn chơi cậu một trận ra trò rồi."