Em Có Quyền Duy Trì Trầm Mặc

Chương 50

Tiếp theo chính là "Một người đàn ông trẻ tuổi và cường tráng", trong thôn chỉ có những người ... thế này, một người đàn ông như vậy thường xuyên theo dõi hai bà lão hơn tám mươi tuổi, sẽ không làm nhiều người chú ý? Cuối cùng chính là xem bói, Chu Du đánh Hoàng Cái, một người chịu đánh một người tình nguyện bị đánh, chính mình muốn đi coi bói, vì sao lại trách thầy bói?

Hơn hết còn có một điểm cuối cùng, phù hợp với tình hình trong nhà Ngô Đôn —— nhà anh ta không thờ thần bói toán.

Sau khi đi trên đường núi khoảng một tiếng rưỡi, Triệu Tô Dạng mệt muốn tắt thở, bước đi càng lúc càng chậm, cuối cùng bị tụt lại phía sau rất xa. Sầm Qua bước chậm lại, nghiêng đầu nói: “Cô không phải muốn biết bí quyết khi thi thể lực sao?”

"Phải . . . . . Là cái gì?" Triệu Tô Dạng lau một lớp mồ hôi mỏng trên trán.

“Tập thể dục nhiều hơn.” Sầm Qua vừa nói dứt lời liền bước nhanh hơn. Triệu Tô Dạng cúi đầu nhìn thẻ công tác trên ngực, như là một đội viên thiếu niên tiền phong làm chuyện xấu hổ nhìn chiếc khăn quàng đỏ, cảm thấy đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng làm đặc vụ của mình.

Sầm Qua, người đang đi phía trước nhưng hơi thở rất đều đặn, xem ra anh là người thường xuyên tập thể dục. Tuy nhiên, vì phải chờ Triệu Tô Dạng, người có thể lực kém hơn, nên anh đã đi chậm hơn rất nhiều so với lúc đầu.

Ba người họ đến thôn Lan Điền, một trong những ngôi làng của tộc Thanh Kiến sống bên cạnh tộc Hịch, và gặp được một người phụ nữ tên là Nặc Na Mã đã sống ở đây được ba năm, khi đó cô ấy xuống núi mua hàng, cô ấy đã gặp và yêu người chồng hiện tại của mình từ cái nhìn đầu tiên, mặc dù bị bố mẹ và người trong tộc phản đối kịch liệt nhưng cô ấy vẫn chọn lấy chồng xa, dù vậy cô ấy vẫn rất buồn vì đến nay vẫn không được gặp lại gia đình.

Tộc Thanh Kiến không sống khép kín như tộc Hịch, họ được tự do kết hôn với các gia tộc khác, nhưng đàn ông của tộc không được phép ở rể nhà khác. Vì vậy, người dân tộc Thanh Kiến rất nhiều, có ba hoặc bốn làng trên ngọn đồi này là thuộc về thị tộc của họ, và còn có nhiều người khác đang sinh sống và làm việc tại làng khác. Thôn Lan Điền rất náo nhiệt, những người phụ nữ tộc Thanh Kiến đội búi tóc rất nặng trên đỉnh đầu và cắm những đồ trang trí tượng trưng cho tuổi và tình trạng hôn nhân, vừa đi bộ họ vừa hát đối với nhau những bài sơn ca rất hay.

"Anh muốn hỏi về việc cúng tế? Phụ nữ chưa lập gia đình không được phép tham gia vào các buổi cúng lễ và tôi cũng chưa được thấy." Nặc Na Mã nói: "Tất nhiên tôi biết Nhượng Tác Ma và Nham Cô Lý, không ai trong làng của chúng tôi không biết họ, từ nhỏ tôi đã nghe những người lớn trong nhà nói về họ, họ là hiện thân của thần bói toán, và cũng là nhân vật quan trọng trong các buổi cúng tế.”

Triệu Tô Dạng rất muốn hỏi, các bà ấy đã tuổi lớn như vậy, cho dù không bị gϊếŧ thì một ngày nào đó sẽ bị thần bói toán “điểm danh”, khi đó thì phải làm sao bây giờ?

Sầm Qua tinh tế nhận ra có điều gì đó không ổn: “Những người quan trọng?” Anh nhìn Cốc Lai với ánh mắt dò hỏi để xác minh xem anh ta phiên dịch có đúng không: “Họ đã chết trong lúc đang cúng tế, tại sao buổi cúng tế vẫn bắt đầu như bình thường? Không có hai người quan trọng này, người trong tộc không phát hiện ra sao?"

"Ồ, là như vầy, thầy bói không tham gia buổi cúng tế, họ phải ở một nơi khác để tổ chức một nghi thức khác. Nghi thức này sẽ diễn ra trước buổi cúng tế một ngày."

"Nghi thức gì?"

". . . . . . Nghi thức cầu siêu Anh Trủng."

Sầm Qua lại nhìn về phía Cốc Lai: "Anh hỏi lại cô ấy một lần nữa, nghi thức gì?"

Cốc Lai lại hỏi một lần nữa, sau đó trả lời: "Đúng vậy, là nghi thức cầu siêu Anh Trủng, nghĩa là có một điện thờ cầu siêu an ủi linh hồn tại một nơi chuyên chôn cất trẻ em, cụ thể ở đâu thì cô ấy không biết, bởi vì nơi đó không phải ai đều có thể đi."

Triệu Tô Dạng hít một hơi, quả nhiên đi ra ngoài đã thu được một tin tức lớn ngoài dự kiến! Nghi thức cầu siêu mà người dân trong thôn Thần Khúc đang giấu diếm là gì?! Và có thể hiện trường thực sự nơi mà hai bà lão bị gϊếŧ chính là nơi đã diễn ra nghi thức này!

Cốc Lai cũng rất ngạc nhiên, anh ta chưa bao giờ nghe thấy tin tức như vậy, khi anh ta hỏi Bố A Thác và Bát Thương, họ cứ khăng khăng nói rằng họ phải thức trắng đêm bận rộn chuẩn bị cho buổi cúng tế vào ngày hôm sau, nên họ không để ý đến tung tích của Tác Ma và Nham Cô Lý, còn nói rằng sau khi vụ cháy xảy ra có thể hai bà lão bị lạc đường - chỉ sợ rằng hai người này không nhận ra rằng những người đáng lẽ đang thực hiện nghi lễ cầu siêu Anh Trủng lại đang trong nhà thờ tổ.

Triệu Tô Dạng bỗng cảm thấy nơi đó có điều khác thường: "Mộ trẻ em? Tại sao lại có một nơi như vậy? Trẻ em trong tộc của cô tỷ lệ tử vong sau khi sinh ra rất cao sao?"