"Sợi dây dùng để treo cổ được cắt ra từ một đoạn dây dài, vết cắt còn rất mới, thậm chí còn có mảnh vụn, trên mặt đất còn có một ít bột phấn, chứng minh là sợi dây vừa bị cắt. Dây thừng thì nhà nào cũng có, không có gì đáng ngạc nhiên. Tôi không tìm thấy kéo hoặc bất cứ thứ gì đủ sắc để có thể cắt dây trong phòng của Phổ La, mà kéo, dao làm bếp, v.v. bọn họ đều đặt trong một nhà kho nhỏ ở sân sau mà họ gọi là "nhà bếp". Từ cửa sổ cạnh giường của Ngô Đôn, có thể nhìn thấy nhà kho nhỏ và ngược lại cũng có thể nhìn thấy Ngô Đôn từ đó, điều này có thể do Phổ La và Kỷ Ngõa cố ý sắp xếp để có thể xem tình hình của Ngô Đôn bất cứ lúc nào trong khi nấu ăn.”
“Điều này có nghĩa là gì?” Triệu tô dạng sốt ruột hỏi.
"Nếu tối nay cô định treo cổ tự tử, cô sẽ chọn cách kéo một sợi dây dài xuống bếp để cắt, hay lấy kéo mang về phòng và treo sợi dây lên sau khi đã cắt dây? Chẳng lẽ sau khi cô cắt dây xong, lại mang chiếc kéo đặt trở lại phòng bếp?"
Nhất Cầm lấy tay che miệng: "Phổ La đã bị người ta gϊếŧ và treo cổ? Trong nhà này ngoại trừ Ngô Đôn bị liệt, chỉ còn Kỷ Ngõa là có thể hoạt động bình thường, chẳng lẽ anh ta gϊếŧ bà nội của chính mình, tại sao?"
"Những người tự tử đều có lối suy nghĩ rất hỗn loạn, không thể suy luận bằng logic bình thường, nhiệm vụ cấp bách bây giờ là xác nhận nguyên nhân cái chết của Phổ La thông qua việc khám nghiệm tử thi. Kỷ Ngõa gϊếŧ Phổ La, trước mắt thì thấy có điều kiện nhưng không có động cơ. Và tôi không thể giải thích tại sao Ngô Đôn lại che giấu mối quan hệ giữa Phổ La và nạn nhân đã chết kia, và tại sao trong nhà này lại không thờ phụng thần bói toán." Sầm Qua lật lại phán đoán của Nhất Cầm.
Triệu Tô Dạng nghi ngờ nói: "Tại sao lại không hỏi Ngô Đôn?"
"Anh ta sẽ không nói sự thật, cả tộc trưởng và Đại Tư Tế, giống như bọn họ đều cố lấp liếʍ sự việc. Chuyện bọn họ giấu diếm nhất định có quan hệ tới nguyên nhân cái chết của Nhượng Tác Ma, Nham Cô Lý, nếu không, một thầy bói chưa bao giờ gây thù oán với người khác, được người trong tộc tôn kính tại sao lại bị gϊếŧ chết."
Nhất Cầm vỗ đầu: "Không khai thật, thì vụ án này phải điều tra như thế nào!"
"Vốn chúng ta cũng nghe không hiểu tiếng địa phương của bọn họ, cho nên có như thế nào cũng không sao." Sầm Qua cười cười, vốn chuyện này không làm khó được anh.
Trái lại Triệu Tô Dạng rất nghiêm túc: "Vậy thì chúng ta nên điều tra cái gì tiếp theo?"
Sầm Qua như trở thành người đứng đầu của “đội quân tóc dài”, anh nhìn về phía Nhất Cầm: "Cô và pháp y Tưởng dựa theo kế hoạch đã định tiến hành kiểm tra thi thể của Phổ La, hơn nữa phải chú ý kiểm tra một số bệnh của người già. Có thể loại trừ giả thiết bà ta tự tử là do chịu không nổi bệnh tật hành hạ mà tự kết thúc, mới có thể suy đoán được bà ta có quan hệ với vụ án gϊếŧ Nhượng Tác Ma và những người khác hay không. Nếu do bị bệnh nặng mà tự tử, thì chúng ta cũng không phải lãng phí thời gian."
Dứt lời, anh chuyển hướng qua Triệu Tô Dạng nói: "Nếu người trong thôn đã không nói sự thật, chúng ta sẽ đi ra khỏi thôn để hỏi."
"Ra khỏi thôn. . . . . ." Triệu Tô Dạng nghĩ thầm rằng, người thôn khác sẽ biết chuyện của tộc Hịch không? Đột nhiên, cô nghĩ đến, có một số phụ nữ lấy chồng bên ngoài và không được quay về thôn, chẳng phải trước kia cũng là người tộc Hịch sao?
Cốc Lai bị Chiêm Trạch Kỳ nhắc nhở, nhờ tộc trưởng tìm người giống với bức vẽ nghi phạm ở trong thôn, hơn nữa hỏi ông chủ tiệm tạp hóa một chút về số lượng dầu hỏa đã bán. Bên này, Triệu Tô Dạng lại thần thần bí bí đi theo phía sau anh ta, chờ anh ta nói xong, lại nói anh ta vào phòng một chút.
"Anh không hỏi tộc trưởng, trước khi mất tích Tác Ma đã gặp người nào hoặc là đi ra ngoài với ai?" Triệu Tô Dạng thuận miệng hỏi thăm.
Cốc Lai nói: "Đã hỏi, nhưng ông ta bận chuẩn bị cho việc cúng tế, nên không rõ lắm. Một bà lão như vậy có thể gặp người nào được? Tất cả người trong thôn đều biết mặt nhau, dù có thấy cũng không phát hiện được chuyện gì kỳ lạ."
Triệu Tô Dạng không hỏi tiếp, xem ra đúng như lời của Sầm Qua nói về tộc trưởng, vừa hỏi là sẽ trả lời không biết, nhưng viện cớ rất hợp tình hợp lý, làm cho người ta không bắt bẻ được.
Sầm Qua đang đứng chờ, Cốc Lai vừa đến, liền dẫn anh ta ra khỏi thôn.
"Này này, bên kia tôi còn có chuyện quan trọng cần phải làm!" Cốc Lai thật buồn phiền, một lát nữa sợ là Chiêm Trạch Kỳ sẽ tìm anh ta để phiên dịch.
Sầm Qua không trả lời với anh ta, nhưng ánh mắt rõ ràng đang nói: "Bức vẽ đó có sai sót, cho dù tìm được người khả nghi, thì cũng chỉ là giả thôi. Thời gian quý giá, không nên uổng phí sức lực." Triệu Tô Dạng vừa đi bên cạnh vừa tự hỏi bức vẽ đó sai sót ở điểm nào. Cô nghĩ là, đầu tiên là dầu hỏa, người nào có thể mua được một lúc nhiều dầu hỏa như vậy, khi nhà thờ bị hỏa hoạn, người ta sẽ nghĩ ngay đến hắn? Nhà thờ tổ được cúng nhiều đồ như vậy, trộm một ít là được, làm gì phải đi mua.