Mất Trí Nhớ

Chương 54: Đỡ tôi lên lầu

Qua ngày hôm sau, Kiều Bất Quy đến công ty như thường lệ, cậu bước tới gõ cửa văn phòng của Thành Quyết.

“Vào đi.”

Kiều Bất Quy đẩy cửa đi vào.

Trên người cậu vẫn mặc bộ quần áo giặt đến phai màu, trông vừa nghèo vừa đáng thương.

Có lẽ là vì bộ quần áo mà Kiều Bất Quy đang mặc quá bèo bọt, cho dù Thành Quyết trên cơ bản đã có thể xác nhận lúc đầu Kiều Bất Quy tiếp cận hắn là vì tiền, nhưng trong lòng hắn không dậy nổi một chút tức giận nào, ngược lại khi biết thành tích học tập của Kiều Bất tốt ngoài tưởng tượng, thậm chí là vượt qua cả hắn, và còn là một Beta có hoàn cảnh khó khăn, Thành Quyết cảm thấy rất tiếc nuối cho hoàn cảnh gia đình không được tốt của cậu.

Nếu vậy lúc đầu Kiều Bất Quy thật sự là vì tiền mà tiếp cận hắn, Thành Quyết hoàn toàn có thể thông cảm.

Thậm chí hắn còn cảm thấy chán nản với hành động không cho Kiều Bất Quy một đồng bạc trong khi đang hẹn hò với cậu.

Sau khi kiều Bất Quy vào văn phòng của Thành Quyết, không nói vòng vo tam quốc, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Sếp Thành đã có đáp án xác định chưa?”

Giọng nói hờ hững không thèm đếm xỉa.

Kiều Bất Quy vừa nói ra, Thành Quyết bỗng nhớ lại những lời mà đám bạn học cũ Alpha và Omega đã nói hôm qua, không khỏi im lặng mấy giây.

Hắn không ngờ mình lại là bạn học với đám người nhìn không lọt mắt kia.

Nhớ lại những khuôn mặt khó ưa của đám người gọi là bạn học cũ kia, Thành Quyết ngước mắt nhìn thẳng vào Beta trước mặt, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

Phức tạp, chua xót, khổ sở…

Các loại cảm xúc đồng thời xuất hiện trong mắt Thành Quyết.

Đối phương càng nhìn tỏ ra dửng dưng, tâm tình của Thành Quyết càng trở nên nặng nề.

“Cho tới nay, bọn họ đều… Nhìn về cậu như vậy?” Thành Quyết hỏi.

Bởi vì không tham gia buổi họp mặt nên Kiều Bất Quy không biết những người đó đã nói gì với Thành Quyết.

Nhưng cậu cũng đoán được phần nào nội dung mà bọn họ sẽ nói với hắn.

Tóm lại, chẳng có gì mới mẻ ngoài dự đoán cả.

“Ừ.” Kiều Bất Quy đáp.

“Cậu không tức giận?”

“Bọn họ nói đúng sự thật.”

“…”

Tất cả những gì Thành Quyết muốn nói đều mắc nghẹn ở cổ họng.

Kiều Bất Quy không tức giận và cũng chẳng để ý.

Nhưng hắn thì lại cảm thấy tức giận.

Ngay cả chính chủ đều không quan tâm, còn hắn thì lại vô cùng để ý, thậm chí đã dặn cấp dưới, công ty trụ sở và các chi nhánh tuyệt đối không được hợp tác làm ăn với công ty của những kẻ đó, nếu hiện tại có bất kỳ mối hợp tác nào thì lập tức đình chỉ ngay…

Mặc dù hắn không hối hận về quyết định này.

Thành Quyết thầm tự giễu trong lòng, sau đó mới trả lời câu hỏi của Kiều Bất Quy.

“Xác định.”

“Vậy lúc nào tôi mới có thể thôi việc?” Kiều Bất Quy lập tức hỏi.

Thành Quyết hơi khựng lại.

“Đợi đến khi tìm được người thích hợp thay thế vị trí thư ký của cậu, lúc đó cậu có thể đi.”

“Được, cảm ơn sếp Thành.”

Kiều Bất Quy hài lòng lui ra.

Cậu xoay người ra khỏi văn phòng của Thành Quyết, bóng lưng dứt khoát không có chút lưu luyến nào.

Kiều Bất Quy ra khỏi văn phòng, để lại một mình Thành Quyết ngồi trước bàn làm việc, im lặng hồi lâu.

Theo như những gì nghe được hôm qua và từ miệng Kiều Bất Quy, là cậu theo đuổi hắn một quãng thời gian dài.

Vô cùng cứng đầu cố chấp, thậm chí còn… Không có tự trọng và liêm sỉ.

Cậu thật sự… Chỉ vì tiền thôi sao?

Thật sự không có chút cảm giác gì với hắn sao?

Thành Quyết không biết tại sao bản thân lại cố chấp với chuyện này như vậy.

Nếu như, lúc đầu Kiều Bất Quy thật ra không phải hoàn toàn chỉ vì tiền, bây giờ hắn cũng đã ly hôn với Bùi Giác…

Kiều Bất Quy thiếu tiền, mà hắn đúng lúc lại có rất nhiều tiền.

Nếu… Nếu nói, Kiều Bất Quy bằng lòng…

Nghĩ đến đây, Thành Quyết bỗng giật mình thảng thốt.

Hắn đang nghĩ gì vậy?

Dạo gần đây rõ ràng hắn đâu có hứng thú với chuyện tình yêu và hôn nhân?

Thành Quyết nhấc tay đỡ trán, che kín mắt lại.

Hắn cảm thấy sợ hãi với bản thân mình.

Kiều Bất Quy ở trước mặt hắn nói dối nhiều lần chính vì muốn phủi sạch quan hệ với hắn, mà hắn lại ở đây đang suy nghĩ cái gì?

Lần đầu tiên Thành Quyết cảm thấy bản thân thật ngây thơ và hoang đường.

Dáng vẻ bây giờ của Kiều Bất Quy nào có giống như dáng vẻ lúc trước mặt dày theo đuổi hắn chứ?

Nếu ban đầu cậu theo đuổi hắn không phải hoàn toàn là vì tiền, vậy khi biết hắn kết hôn với Bùi Giác, Kiều Bất Quy không thể nào không có chút cảm xúc được.

Nhưng sự thật cho thấy, cho dù Bùi Giác có mặc áo ngủ xuất hiện trong nhà hắn, Kiều Bất Quy vẫn không lộ ra chút cảm xúc nào cả.

Ngoài dáng vẻ hờ hững không liên quan đến mình ra, trên mặt cậu cũng không có phản ứng gì khác.

Hắn không phải là loại người bám dính người khác dai như đỉa.

Hành động kì kèo quấy rầy cũng chỉ khiến hắn trở nên bỉ ổi mà thôi.

Nếu Kiều Bất Quy muốn từ chức, vậy thì cứ theo ý cậu.

Sau khi lấy được sự chấp thuận của Thành Quyết, công việc tuyển dụng vị trí thư ký mới tất nhiên rơi vào đầu thư ký tiền nhiệm là cậu.

Vẫn là trình tự cũ, nhưng có bổ sung thêm một bước mới.

Đầu tiên là bộ phận HR sàng lọc một lần, kế tiếp tới lượt Kiều Bất Quy kiểm định, cuối cùng mới có thể đến gặp mặt trực tiếp với sếp Thành.

Quá trình tuyển người cũng không đơn giản.

Nửa tháng trôi qua, ứng viên tới phỏng vấn nhiều không đếm xuể, sau khi thông qua bộ phận HR và Kiều Bất Quy kiểm định, trầy trật lắm mới lọc ra được năm người có thể lết đến trước mặt Thành Quyết để phỏng vấn, nhưng ai ngờ hỏi còn chưa hỏi, Thành Quyết vừa nhìn đã nhíu mày đánh trượt.

Mà nguyên nhân Thành Quyết đánh trượt cũng rất đơn giản.

—Không hợp mắt.

Nhưng đến khi thư ký tiền nhiệm Kiều Bất Quy hỏi hắn điều kiện thế nào mới được xem là hợp mắt, Thành Quyết lại không nói ra điều kiện cụ thể.

Mặc dù Kiều Bất Quy không biểu đạt sự bất mãn, nhưng bộ phận HR đã bắt đầu cảm thấy sếp Thành là cố ý gây khó khăn.

Ngàn chọn vạn lựa, vất vả lắm mới sàng lọc ra năm người xuất sắc nhất đưa đến trước mặt Thành Quyết, nhưng Thành Quyết chỉ bâng quơ nói một câu không hợp mắt liền thẳng thừng đánh trượt năm người kia, đây không phải là cố tình gây khó khăn thì là gì?

Nhưng Thành Quyết là cấp trên của cấp trên của cấp trên bọn họ, và là cấp trên nắm quyền hành cao nhất công ty, thế nên ngoài việc oán thầm trong bụng ra, họ đành phải cắn răng làm việc tiếp.

Thêm một tháng nữa trôi qua.

Vẫn chưa chọn được ứng viên thích hợp cho vị trí thư ký.

Mặc dù chưa chọn được thư ký mới, nhưng vì sớm đã ngả bài với Thành Quyết, và Thành Quyết cũng không còn xoắn xuýt với những chuyện trước kia mà cố chấp tìm về trí nhớ nữa, cho nên công việc của Kiều Bất Quy trở nên nhẹ nhàng thoải mái hơn nhiều.

Không cần cả ngày vắt óc bịa đặt, mà còn phải bịa sao cho hợp tình hợp lý, tất nhiên là thư thái không ít.

Cuối tháng mười một, đã vào cuối thu, chuẩn bị bước sang mùa đông lạnh lẽo.

Nhưng quần áo của Kiều Bất Quy vẫn vỏn vẻn chỉ có hai bộ cũ.

Rốt cuộc, vào ngày hai mươi bảy tháng mười một, Thành Quyết không nhìn nổi nữa, dứt khoát dẫn thư ký Beta của mình đến một cửa hàng quần áo cao cấp.

Kiều Bất Quy nhìn cửa hàng quần áo được bài trí xa hoa trước mặt, ánh mắt không khỏi mê mang.

“Sếp Thành muốn sắm quần áo?”

“Không.” Thành Quyết nhếch mép: “Quần áo của tôi đã đủ rồi.”

“Cho nên là…?”

“Là cậu cần mua.”

“Xin lỗi sếp Thành, tôi không có tiền.” Kiều Bất Quy đáp không do dự.

Thành Quyết chậc một tiếng: “Tôi trả tiền.”

Nói xong, không đợi Kiều Bất Quy trả lời, hắn nghiêng đầu ra hiệu với một nhân viên cửa hàng đứng gần đó rồi chỉ tay vào Kiều Bất Quy bên cạnh.

“May theo kích cỡ của cậu ấy, trong tiệm có kiểu quần áo nào mới ra, may luôn cho cậu ấy mỗi kiểu một bộ.”

Nhân viên cửa hàng sửng sốt, lập tức mỉm cười đáp vâng.

Có khách hàng hào phóng như Thành Quyết ở đây, nhân viên cửa hàng rất nhiệt tình, vây quanh Kiều Bất Quy giăng thước đo đạc cho cậu, rồi lại bưng nước rót trà, tiếp đãi cực kỳ săn sóc.

Một hồi lâu sau, mấy chục túi đồ hàng hiệu xếp đầy quanh chân Kiều Bất Quy.

Kiều Bất Quy rũ mắt nhìn chỗ quần áo đắt tiền bên chân, không từ chối.

Không phải là cậu không có tiền mua quần áo, chỉ là cảm thấy không cần thiết.

Có điều nếu Thành Quyết mua cho cậu, cậu không có lý do gì mà từ chối.

Sau khi nhân viên cửa hàng bỏ quần áo kiểu mới nhất vào túi giấy cuối cùng, liền mỉm cười hỏi địa chỉ nhà và số điện thoại của Kiều Bất Quy, bày tỏ lát nữa sẽ cử nhân viên giao hàng mang toàn bộ số quần áo này về đến tận nhà cho cậu.

Nhân viên hỏi địa chỉ và số điện thoại của Kiều Bất Quy xong, vì làm khách hàng vui vẻ, đồng thời cũng là vì thật lòng ngưỡng mộ Kiều Bất Quy, nói tiếp: “Thưa anh Kiều, chồng của anh thật yêu thương anh, anh ấy tiêu nhiều tiền như vậy để mua quần áo cho anh mà không hề cảm thấy tiếc tiền, chắc hẳn quý ngài Alpha đây rất yêu anh, thật khiến người ta phải hâm mộ ước ao. Chúc hai anh tình cảm dài lâu, vĩnh viễn ngọt ngào ân ái cả đời.”

Beta nghe vậy hơi sửng sốt, vẻ mặt thoáng nhăn lại.

“Anh ta không phải chồng tôi.”

“Sao ạ? Không phải ư?” Không ngờ mình lại vỗ nhầm chân ngựa, nhân viên lập tức lúng túng: “Xin lỗi quý khách, tôi… Tôi tưởng hai anh là chồng chồng…”

Còn Thành Quyết nghe vậy không cảm thấy tức giận gì.

Mặc dù không tức giận, nhưng vẻ mặt của hắn bỗng chốc trở nên mất tự nhiên.

Sau khi kí tên mình vào tờ bill, Thành Quyết và Kiều Bất Quy trở ra xe.

Ngồi trong xe, Thành Quyết yên tĩnh hồi lâu, mới nhếch môi nói bằng giọng điệu nhạt nhẽo: “Mua quần áo cho cậu, chỉ là vì tôi không nhìn nổi hai bộ đồ cũ nát mặc đi mặc lại mãi của cậu, hoàn toàn không hề có ý gì khác.”

“Vâng, tôi biết.”

Kiều Bất Quy lạnh nhạt đáp lại, sau đó ngồi im lặng không phản ứng gì thêm.

Thành Quyết cũng theo đó không nói gì.

Tâm tình của hắn vừa mất mác vừa cảm thấy khó hiểu.

Vừa rồi hắn trông mong cái gì?

Hắn không biết, cũng nghĩ không ra.

Mặc dù Thành Quyết vì thái độ lạnh nhạt của Kiều Bất Quy mà tâm tình trở nên sa sút như đưa đám, nhưng qua ngày hôm sau, khi thấy đối phương không mặc lại hai bộ đồ cũ nát phai màu đó nữa, mà là mặc vào quần áo mới mua hôm qua, tâm tình buồn bực từ chiều qua đến giờ bỗng chốc tan biến sạch sẽ.

Thành Quyết mang theo tâm trạng vui vẻ bắt đầu công việc ngày mới.

Tâm trạng vui vẻ này kéo dài đến mấy ngày sau đó, cuối cùng chính thức kết thúc vào một lần dự tiệc.

Trong bữa tiệc thương mại hôm đó, Thành Quyết mặc lễ phục, dẫn theo Kiều Bất Quy đến tham dự.

Đây là lần đầu tiên Thành Quyết dẫn theo thư ký tham gia yến tiệc.

Trong bữa tiệc, mặc dù Beta đứng bên cạnh Thành Quyết trông không bắt mắt, nhưng bởi vì sự tồn tại của Thành Quyết lại khiến cậu trở nên cực kỳ bắt mắt.

Thành Quyết không uống rượu, cho dù trong tay cầm ly rượu vang nhưng cũng chỉ để làm cảnh.

Bởi vì ai ở đây cũng biết quy tắc ngầm là Thành Quyết không uống rượu, cho nên không ai dám tới mời rượu hắn.

Nhưng lần này bất đồng.

Bây giờ Thành Quyết dẫn theo thư ký đến dự tiệc, bọn họ không thể mời rượu Thành Quyết, nhưng không nói không thể mời rượu thư ký của hắn.

Vì vậy sau khi Thành Quyết dẫn theo thư ký vào trong bữa tiệc, không lâu sau, các khách khứa dự tiệc đều nối đuôi nhau ríu rít tiến tới, bao vây lấy hai người họ.

Nhưng mục tiêu của bọn họ không phải Thành Quyết, mà là Kiều Bất Quy.

Bọn họ nâng cao ly rượu cười chào vui vẻ mời rượu Kiều Bất Quy.

Kiều Bất Quy đang định tiếp rượu thì bị Thành Quyết sầm mặt thay cậu cản lại.

Nhưng từ chối người này thì người khác lại xông đến.

Thành Quyết thấy mấy người này trông như thể không mời Kiều Bất Quy uống một ly là không chịu bỏ qua, hắn bực bội trực tiếp đoạt lấy ly rượu trong tay cậu, rồi ngửa mặt một hơi cạn sạch.

Rượu vang trong ly bị uống hết, khách khứa xung quanh ngẩn ra, sau đó lập tức vỗ tay tán dương nịnh nọt Thành Quyết tửu lượng tốt, hào phóng các thứ.

Nhưng không ai dám mời ly thứ hai.

Uống ly thứ nhất đã quá đủ.

Nếu được nước lấn tới, chắc chắn sẽ ăn quả đắng.

Thành Quyết uống xong ly rượu vang, hắn khẽ nhíu mày, thân hình cao lớn hơi lảo đảo.

Từ trước đến nay Thành Quyết không uống rượu, tất nhiên là có nguyên nhân.

Bởi vì hắn một ly liền gục.

Tầm mắt của Thành Quyết dần trở nên mơ hồ.

Hắn tỉnh bơ lùi về sau một bước, sau đó cơ thể cao lớn lặng lẽ dựa vào vai của Kiều Bất Quy.

“Đưa tôi lên lầu.”

Thành Quyết thở hổn hển, giọng nói suy yếu.

Tầng trên của sảnh tiệc là phòng khách sạn.

===Hết chương 54===