Mất Trí Nhớ

Chương 53: Beta kia nào xứng với sếp Thành

Thành Quyết muốn tổ chức buổi họp mặt bạn bè, tất nhiên không ai là không muốn tham gia.

Đừng nói là bạn chung thời đại học, ngay cả bạn học thời trung học, thậm chí là bạn thời tiểu học cũng đến góp vui.

Với gia thế và địa vị của Thành Quyết, và cả thân phận hiện tại của hắn, phàm có thể ngồi chung thuyền với Thành Quyết thì tương lai mai sau không cần phải lo gì nữa.

Mặc dù không biết tại sao Thành Quyết vốn không quan tâm đến bạn học cũ lại chủ động tổ chức buổi họp mặt, nhưng dù là nguyên nhân gì đi nữa thì người đến tham dự đếm không xuể.

Mà những người từng học chung lớp với Thành Quyết thì thầm đắc ý trong bụng, mặt ngửa lên trời tràn đầy cảm giác rất ưu việt.

Lúc này, Thành Quyết đang ngồi trong phòng vip của khách sạn năm sao, trong phòng đều là bạn bạn cùng lớp thời đại học của hắn.

Trong đó phần lớn là các Alpha.

Mặc dù đều từng là tốt nghiệp loại xuất sắc, nhưng sau khi ra xã hội lăn lộn thì bây giờ mỗi người đều đã có thành tựu khác biệt.

Thành tựu khác biệt, dung mạo cũng khác xa thời đại học.

Trải qua năm tháng mài dũa, Thành Quyết đã không còn dáng vẻ ngô nghê của sinh viên thời đại học nữa, giờ đây cả người hắn tràn ngập khí chất thành thục và chững chạc của một nhân sĩ thượng lưu.

Thành Quyết vẫn tuấn mỹ như xưa, thậm chí còn trở nên xuất chúng hấp dẫn hơn trước.

Trái lại những Alpha khác trên bàn ăn sau khi ngâm nhuộm trong tửu sắc ăn chơi, mặt mày trở nên bóng mỡ, vóc người mập ra, thậm chí đường chân tóc còn có dấu hiệu nhô lên cao.

Lúc này có một Alpha trên bàn ăn thẳng thắn nói.

“Tôi nhớ lúc trước trong trường, mỗi lần thi cử sếp Thành đều đứng hạng nhất.”

“Đều là Alpha như nhau, tại sao thành tích của sếp Thành lại tốt dữ vậy?”

“Đều là Alpha? Ngó lại xem cậu là thân phận gì đi, còn không biết xấu hổ đặt chung mâm với sếp Thành?” Một Alpha xì một tiếng nói.

Alpha bị chê không thấy xấu hổ, khi nghe vậy liền cởi mở cười phá lên.

“Sếp Quách nói chí phải! Sao tôi có thể chung mâm với sếp Thành được chứ?”

Một đám Alpha tụ lại nói chuyện, mặc kệ là ngoài sáng hay trong tối đều tràn đầy ý tâng bốc và nịnh nọt Thành Quyết.

Thành Quyết cảm thấy rất chán ghét.

Hắn cực kỳ dị ứng với tình cảnh này, dạ dày nôn nao khó chịu hẳn ra.

Nếu không phải vì muốn nghe được chuyện mình muốn nghe, e là hắn chưa nói được hai câu đã đứng lên bỏ đi.

Lúc này, một Omega đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó.

“A, khoan đã.” Đôi đũa trong tay Omega kia hơi dừng lại: “Tôi chợt nhớ sếp Thành đâu phải mỗi kỳ thi đều đứng nhất.”

Omega vừa nói ra, mấy tên Alpha mới nói vừa nãy đang cầm ly rượu định uống bỗng khựng lại.

Sắc mặt bọn họ sầm xuống, lập tức cãi lại mà không nghĩ ngợi.

“Cô nói bậy gì đó? Uống mấy ly rồi?”

“Các anh quên rồi à? Là Beta đó đó!” Omega hơi cất cao giọng điệu: “Tên là Kiều gì nhỉ…”

“Kiều Bất Quy.” Thành Quyết nhếch môi, nói ra.

“À đúng rồi! Kiều Bất Quy!” Omega theo phản xạ hùa theo, nhưng đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Có phải là cái tên này không ta?

Sao có cảm giác sai sai chỗ nào…

Omega nghiêm túc hồi tưởng lại nhưng không nhớ được gì, dù sao quan hệ giữa họ với đối phương hồi còn đi học không thân thiết mấy, hơn nữa hoàn cảnh của đối phương lại nghèo khó, tướng mạo bình thường, ngoài thành tích học tập ưu tú ra thì không có chỗ nào xem được, nên không có ai để ý cậu.

Omega không nhớ ra được gì, lại cảm thấy tên của Beta đó không quan trọng, vì vậy từ bỏ không nhớ lại nữa, dứt khoát gọi thẳng là ‘Beta đó’.

“Trước kia có một kỳ thi, Beta đó thi điểm cao hơn cả sếp Thành, đạt được hạng nhất toàn trường, kỳ thi lần đó suýt chút nữa làm hiệu trưởng tái phát bệnh tim.” Omega mô tả rất sống động: “Một Beta mà lại đạt được thành tích vượt qua cả sếp Thành!”

Mặc dù Thành Quyết sớm biết thành tích của Kiều Bất Quy rất tốt, ít nhất là xuất sắc hơn Beta và thậm chí là cả Alpha lẫn Omega cùng lứa, nhưng không ngờ thành tích của cậu thế mà lại ưu tú đến mức vượt qua cả hắn.

Nhưng hắn không cảm thấy không cam tâm hay nhục nhã gì, chỉ cảm thấy bất ngờ hoài ý muốn.

Kiều Bất Quy luôn nói sai về bản thân cậu, nhưng Thành Quyết lại không cảm thấy như vậy, bây giờ khi nghe những lời mà đám bạn học cũ nói, không khỏi cảm thấy đung đúng.

Huống chi Thành Quyết còn đang bất ngờ trước thành tích học tập ưu tú của Kiều Bất Quy, thoáng chốc cảm thấy vô cùng tò mò về dáng vẻ thời đại học của cậu.

Thành Quyết dạt dào hứng thú, thuận miệng nói chen vào: “Ồ? Thế à? Tôi không nhớ rõ chuyện này.”

Đúng như Thành Quyết đã dự đoán.

Thành Quyết vốn đang nhàm chán bỗng bất ngờ tham gia vào cuộc nói chuyện phiếm với mọi người, giống như rốt cuộc cũng có được cơ hội bắt chuyện với Thành Quyết, ai ấy đều vắt óc nhớ lại chuyện cũ.

Rất nhanh, có một Beta lên tiếng nói: “A, tôi nhớ ra cậu ta rồi! Beta đó có thành tích luôn rất tốt, nếu sếp Thành là hạng nhất toàn trường, vậy thì cậu ta là hạng hai toàn trường!”

Beta vừa nói xong, một Alpha khác cố tỏ ra thông minh, lập tức lên tiếng ‘bất bình’ thay Thành Quyết: “Một Beta sao có thể thông minh như vậy được? Tôi không tin. Chắc chắn cậu ta gian lận, còn không thì đi hối lộ giảng viên.”

Alpha kia lanh chanh bất bình giùm Thành Quyết, nhưng Thành Quyết nghe vào tai lại không hề cảm thấy vui vẻ chút nào.

Ngược lại còn nghe ra giọng điệu khinh thường trong miệng đối phương, thậm chí dường như đối phương còn ám chỉ Kiều Bất Quy và giảng viên có giao dịch không sạch sẽ với hắn, bỗng chốc sắc mặt sầm xuống.

Thành Quyết cảm thấy không vui.

Theo vẻ mặt mất vui của Thành Quyết, bầu không khí trong buổi họp mặt cũng trở nên gượng gạo lúng túng.

Mọi người trong phòng thấy Thành Quyết khó chịu ra mặt, không ai biết rõ nội tình nên đều im lặng không nói gì.

Bỗng chốc trong phòng lặng ngắt như tờ.

Thành Quyết thấy mọi người tỏ vẻ ngượng ngùng, không dám cụng ly nói chuyện tiếp nữa, vì vậy chủ động đánh vỡ im lặng.

“Hối lộ là sao?” Hắn hỏi.

Giọng điệu lạnh băng không có nhiệt độ.

Nghe giọng nói âm u không có ý vui vẻ của Thành Quyết, có một Omega nghĩ thầm có lẽ Thành Quyết không thích có người cố ý bịa đặt rồi đi phao tin vịt trước mặt hắn, vì vậy lên tiếng giảng hòa.

“Ầy… Anh ta chỉ đoán bừa mà thôi, ngay cả bóng dáng còn không thấy, sao có thể biết cậu ta làm chuyện đó.” Omega cười nói: “Beta kia có dung mạo bình thường, hoàn cảnh nghèo khó, nếu nói cậu ta đi hối lộ giảng viên để được điểm cao, như vậy quá vô lý rồi.”

“Nhưng mà sếp Thành là người nào, làm sao có thể thích cậu ta được?” Một Alpha khác lên tiếng: “Lúc đó hoa khôi trong trường đi tỏ tình với sếp Thành còn bị sếp Thành thẳng thừng từ chối nữa là, cậu ta nghĩ mình là ai chứ?”

“Nhưng tôi thấy Beta này không phải thật lòng thích sếp Thành.” Một Omega bĩu môi nói: “Sếp Thành luôn tỏ ra khó chịu với cậu ta, nếu là người khác thì sớm đã biết khó mà lui, mà cậu ta lại mặt dày bám riết không tha, cứng đầu đến khó tin, tôi thấy cậu ta theo đuổi sếp Thành chắc chắn là có mục đích.”

“Cô đang nói nhảm đấy à?” Một Alpha khác khẳng định: “Năm đầu đại học chưa tựu trường được bao lâu, cậu ta liền bắt đầu theo đuổi sếp Thành, không phải có mục đích chứ là gì? Chẳng lẽ nói cậu ta vừa gặp đã yêu sếp Thành, chỉ nhìn một lần liền ngày nhớ đêm mong, mất ăn mất ngủ vì sếp Thành?”

“Nhưng mà cậu ta theo đuổi sếp Thành vì tiền tài cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.” Một Alpha tay đeo đồng hồ nạm kim cương đắt tiền cười nhạo một tiếng, khinh bỉ nói: “Mấy người không biết gia đình nhà Beta đó khó khăn cỡ nào đâu, có thể nhờ vào thành tích tốt mà được học chung trường với chúng ta, còn nhận học bổng của trường. Nếu nói theo đuổi sếp Thành vì tiền thì cũng bình thường thôi.”

“Mặc dù thành tích học tập của cậu ta không tệ, nhưng đầu óc của cậu ta đúng là có vấn đề.” Lại thêm một Omega vừa tỏ ra nũng nịu vừa len lén nháy mắt quyến rũ với Thành Quyết: “Cậu ta không nhìn lại xem bản thân mình có thân phận gì, với cái hoàn cảnh nghèo hèn đó của cậu ta mà muốn theo đuổi sếp Thành, chờ tới kiếp sau cũng chả được.”

“Đúng vậy, tôi nhìn cậu ta giống như liếʍ chó lẽo đẽo sau lưng sếp Thành lâu như vậy, cuối cùng chẳng phải sếp Thành kết hôn với cậu út nhà họ Bùi sao?” Alpha thổi phồng: “Một Omega trội cao quý như cậu út Bùi mới xứng đôi với sếp Thành, còn cậu ta là đồ chơi gì, đơn giản là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga—”

Miệng mồm của đám người này hết nói Kiều Bất Quy không xứng với hắn, lại đến Bùi Giác mới xứng với hắn, Thành Quyết càng nghe sắc mặc càng u ám khó xem.

Mười phút sau, cuối cùng Thành Quyết mất hết kiên nhẫn đứng dậy.

Hắn hoàn toàn nghe không nổi nữa.

“Đủ rồi.” Thành Quyết nhấc tay ấn ấn mi tâm của mình, sắc mặt đã đen như đít nồi.

Âm thanh cười nói trong phòng tức khắc im bặt.

“Chi phí tính vào thẻ của tôi, công ty còn có việc, tôi đi trước đây.” Thành Quyết nói rất nhanh, giống như không muốn ở đây thêm một giây nào nữa: “Các người cứ tự nhiên.”

Nói xong liền xoay người đi ngay.

Mọi người trong phòng trở nên luống cuống.

“Khoan đã sếp Thành—”

“Sếp Thành cho xin số liên lạc đi!”

“Sếp Thành ở lại nói chuyện thêm chút nữa hẳn về!”

“Sếp Thành đừng đi mà!”

Thành Quyết không muốn ở lại căn phòng tràn ngập bầu không khí đυ.c ngầu buồn nôn đó, sải đôi chân dài đi thẳng một mạch.

Sau khi rời khỏi, Thành Quyết đến một căn nhà khác của mình ở thành phố S.

Thành Quyết vào phòng vệ sinh, đứng trước bồn rửa mặt cúi đầu vốc nước rửa mặt.

Lần này Kiều Bất Quy đúng là không nói dối.

Nhưng cũng chính vì vậy mà khiến hắn trái lại càng thêm mờ mịt.

Kiều Bất Quy không thích hắn, hắn cũng không thích Kiều Bất Quy… Vậy lúc trước hắn cố chấp tìm cho bằng được chủ nhân còn lại của cặp nhẫn, làm đủ mọi cách để khôi phục trí nhớ, giống như tất cả trở thành chuyện tiếu lâm.

Nhưng chẳng biết tại sao.

Cho dù đã kiểm chứng lời nói của Kiều Bất Quy là thật sau khi nghe được những gì mà đám bạn học cũ đã nói, nhưng giác quan thứ sáu của hắn lại một mực mách bảo với hắn, có lẽ vẫn còn chút khả năng là Kiều Bất Quy… Không phải là vì tiền, mà là thích hắn thật lòng.

===Hết chương 53===