Chương 5.2
Edit: Con Cá Rô Đồng
“Tuân mệnh.” Hướng Vân lại lần nữa hành quân lễ, nhận mệnh mà đi.
Hướng Vân đã từng hoàn thành nhiều nhiệm vụ bí mật, vì Đặng tướng quân giành lấy thanh danh. Trong đó không thiếu những nhiệm vụ nguy hiểm cực độ. Đặng Diệc thậm chí không hề biết, ngày thường người anh em chơi đùa bên cạnh hắn lại bị cha mình coi như công cụ chiến đấu.
Hướng Vân cùng một tiểu đội tinh anh điều khiển phi thuyền vào địa điểm. Đây chỉ là một tinh cầu nhỏ đã bị ô nhiễm đến mức không có lấy một ngọn cỏ. Công nghiệp hoang phế, bê tông cốt thép chất đống tạo thành khung cảnh tiêu điều. Những tinh cầu như thế này được thống nhất gọi là "Sao vứt đi"
Đó là những tinh cầu sử dụng một lần, đế quốc sử dụng để tiến hành thực nghiệm, thực nghiệm xìn trực tiếp vứt đi, biến thành một ngôi sao rác rưởi trong vũ trụ.
Những ngôi sao rác ở trên đời cũng không ít, nhưng mà đã bị khai thác hoàn toàn với ô nhiễm nghiêm trọng nên không ai để ý đến nó nữa. Nhưng mà “Sao vứt đi" cũng không phải nơi bắt cóc tốt. Một tinh cầu hoang tàn vắng vẻ nếu xuất hiện dao động sinh mạng rất dễ bị phát hiện.
Lần này nơi phát hiện Nữ hoàng là trạm điều tra nhỏ số 21, thời điểm ngay sau khi Nữ hoàng bị mất tích.
Phi thuyền mở ra bốn cái chân nhỏ nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, tựa như ngọn gió nhỏ vừa lướt qua rồi lặng yên biến mất.
Hướng Vân cầm đầu chậm rãi đi trước. Cách đó không xa là một khu kiến trúc sắt thép rách nát, mặt ngoài bị gió cùng mưa axit ăn mòn đến không ra hình dáng.
Thật ra đây chỉ là ngụy trang.
Khu kiến trúc này chỉ là cánh cửa, ở bên dưới nó hầu như cả tinh cầu đã bị đào rỗng để làm khu vực nghiên cứu. Nhiệm vụ ưu tiên của Hướng Vân là cứu Nữ hoàng ra, thứ hai chính là tranh thủ giành trước tin tức mang về cho tướng quân.
Hướng Vân giơ tay, đám người nắm chặt súng lazer trong tay lần lượt tiến vào. Chậm rãi lẻn vào bên trong kiến trúc, bọn họ theo kế hoạch tản ra, chia nhau tìm tòi.
Hướng Vân cầm thương cẩn thận đè thấp thân mình nhìn chung quanh bốn phía. Cậu nhanh chóng đi vào sâu bên trong, bỗng nhiên thấy một căn phòng, Nữ hoàng bị buộc chặt trên mặt đất, thấy Hướng Vân đi vào kích động mà ô ô dãy dụa.
Hướng Vân trong tay rút ra súng ống, nghiêng tai lắng nghe, xác định chung quanh không có uy hϊếp mới tiến lên cởi trói cho Nữ hoàng. Không có mùi máu tương, Nữ hoàng không có bị thương.
“Công chúa điện hạ, là ai bắt cóc người, bọn họ ở nơi nào, người biết bọn họ mục đích bọn họ sao?”
Nữ hoàng nào tưởng tượng được, người tới cứu mình đầu tiên mở miệng không phải hỏi an nguy của mình mà là hỏi một đống thông tin của bọn bắt cóc, cái mũi khịt khịt khóc nức nở.
Xem ra Nữ hoàng cũng không biết nội tình.
Hướng Vân chịu không nổi Omega khóc, cậu lại không dám đυ.ng vào người này, chỉ có thể mở miệng an ủi.
“Đừng khóc đừng khóc, tiếng khóc sẽ làm bọn họ chú ý lại đây. Thần mang người trở về, chúng ta ta có thể về nhà rồi."
Cậu liếc nhìn căn phòng thí nghiệm, ở đây chỉ có một cái bàn giấy, không có tư liệu quan trọng.
Có động tĩnh.
“Cúi xuống!”
Hướng Vân đột nhiên hướng Nữ hoàng quát, súng đã bắn lại đây, cậu đồng thời lao lên đánh trả.
Hướng Vân kéo công chúa che ở dưới bàn, người kia không có bắn trúng cậu, cậu cũng không bắn trúng người kia. Không có âm thanh ngã xuống, không có mùi máu, chắc chắn kẻ kia vẫn bình yên vô sự.
Sắp có biến rồi nè mọi người. Bộ này đoạn đầu hơi dài dòng nhưng mà về sau thịt với máu chó đầy đầu
Hướng Vân tỉ lệ bắn trúng rất cao, khả năng dùng súng cực kì thuần thục. Người kia có thể chuẩn xác tránh né viên đạn của cậu ở trong tình huống này có thể coi là thân thủ bất phàm, khẳng định cũng là Alpha cao cấp. Đối phương rất cẩn thận, tiêm thuốc ức chế khiến cậu không ngửi ra mùi vị. Đương nhiên trước khi nhiệm vụ Hướng Vân cũng tiêm vào, cậu trong vòng 3 ngày sẽ không phát ra Pheromone.
Hướng Vân nhìn thoáng qua Nữ hoàng bên cạnh, muốn đảm bảo cho Omega này chạy đi an toàn dưới tình huống nàu cũng thật khó khăn.