Bữa tiệc được tổ chức tại Yến Khách Lâu cách tòa nhà quân ủy không xa, ban đầu Mạnh Hạ đi theo Mạnh Thanh Hiến, Mạnh Thanh Hiến giới thiệu lần lượt với cô những người có quan hệ hợp tác lần này.
Nhưng trong quá trình gặp phải vài người đồng nghiệp cũ của Mạnh Ân Vân lúc sinh thời, bọn họ có vẻ có chuyện muốn nói với Mạnh Thanh Hiến nên anh bảo cô tùy tiện đi dạo, đợi lát nữa cùng lên tầng 3.
Diện tích của Yến Khách Lâu rất lớn, song không cao, tổng cộng chỉ có ba tầng, tầng một là đại sảnh, tầng hai là sảnh yến hội, tầng 3 là khu phòng nghỉ đơn lập, tiện cho việc nghỉ ngơi và đàm phán.
Người tới nơi này đa số đều là người lớn tuổi hơn Mạnh Hạ, nhỏ nhất cũng phải 25-26, mới vừa theo người nhà bước lên con đường chính trị, Mạnh Hạ không quan biết nhiều người lắm, cho nên cô cầm một ly rượu đi đến ban công nhỏ ở khu phía Nam, nhìn cảnh đêm bên ngoài ngẩn người.
Sầm Phong vốn luôn chú ý đến hướng đi của cô, thấy cô rời đi thì lễ phép nói lời tạm biệt với người đang bắt chuyện, chậm rãi đến gần ban công.
Anh đứng ngay sau Mạnh Hạ, hôm nay cô mặc lễ phục màu đen, cổ yếm, kiểu dáng hào phóng, tóc dài uốn cong xõa sau lưng, da thịt trắng ngọc nửa ẩn nửa lộ, sườn mặt tinh xảo nõn nà.
Nói thật, Sầm Phong vẫn luôn không rõ động cơ gϊếŧ người của cô là gì, ba năm trước cô mới 18 tuổi, chỉ là một thiếu nữ, cho dù là hiện tại, trong mắt Sầm Phong cô vẫn chỉ là một cô gái nhỏ.
Sầm Phong đi đến đứng ở bên cạnh cô.
“Cô Mạnh.”
Mạnh Hạ quay đầu thì thấy người đàn ông trước mắt tầm khoảng 34 tuổi, thành thục ổn trọng, đôi mắt thâm thúy, đường nét gương mặt góc cạnh rõ ràng, đương trong độ tuổi hoàng kim của đàn ông.
“Chào anh?”
“Sầm Phong.” Người đàn ông vươn tay.
Trí nhớ của Mạnh Hạ rất tốt, cô nhanh chóng nhớ tới tập văn kiện ngày đó mình xem được, biết anh là chủ tịch MITUB, hồi cô còn ở châu Úc cũng từng nghe đến MITUB.
Là người có hợp tác với Mạnh Thanh Hiến, cô lễ phép gật đầu, duỗi tay bắt tay với anh.
—— Bàn tay anh rất rộng, lòng bàn tay mang theo độ ấm, lực tay cũng vừa phải không khiến người ta phản cảm.
Lúc này Mạnh Hạ chú ý tới chiếc đồng hồ trên tay anh, nhìn từ cách chế tác thủ công cùng chất liệu thì hẳn là Vacheron Constantin định chế, hơn nữa rất có thể là đồng hồ tình nhân, bởi vì bên sườn mặt của đồng hồ có khắc chữ.
“Đồng hồ của anh Sầm rất đẹp.” Cô khen.
Sầm Phong không giấu giếm, rất ít người biết quan hệ của anh với Trịnh Vận.
“Cảm ơn, là một người bạn tặng cho tôi.”
Mạnh Hạ quay đầu, đột nhiên khóe miệng khẽ cong, ánh mắt nhìn xuống dưới lầu, Sầm Phong không biết vì sao cô cười, bèn nhìn theo ánh mắt cô thì thấy tại một khoảng đất trống ở tầng dưới xuất hiện một người lính, nhìn cách ăn mặc chắc là lính hậu cần bên này, nhưng hình như chân ông ta bị thọt, trên tay xách đồ, bước chân không được ổn, cảm tưởng như một giây sau sẽ bị vấp ngã.
Quả nhiên, lúc đi ngang qua gậy cảnh giới, người nọ suýt nữa đã ngã.
Mạnh Hạ hé môi cười.
Cô biết người kia, họ Tào, thời trẻ là lực lượng gìn giữ hòa bình Liên Hiệp Quốc, sau khi chân bị thương thì quay về làm bên văn chức, là tham mưu nhỏ, cấp dưới của Mạnh Ân Vân, Mạnh Ân Vân qua đời một thời gian thì ông ấy chuyển từ văn chức sang hậu cần.
“Chú Tào.” Mạnh Hạ gọi một tiếng.
...........