Thái độ phóng khoáng của Mạnh Hạ khiến Tiết Quý không nhịn được căng thẳng, ngón tay khẽ nhúc nhích.
Hai người lại hàn huyên đôi ba câu về tình hình gần đây, tầm nửa tiếng sau bọn họ chào tạm biệt, ai về nhà nấy.
Mạnh Hạ đi trước, Tiết Quý ngồi lại trên ghế, phát hiện phần bánh kem matcha gọi cho cô đã bị cô xử sạch rồi.
Nếu có thể, Mạnh Hạ sẽ không bao giờ lãng phí lương thực, giáo dưỡng rất tốt.
Tiết Quý quay đầu thông qua cửa kính nhìn bóng dáng cô rời đi.
Mạnh Hạ, em vứt bỏ anh một lần, anh lừa em một lần, chúng ta coi như hòa nhau.
—— Tiết Quý nói dối, lần này không phải một cuộc hợp tác bình thường, anh đến là vì Mạnh Hạ.
Hiện tại chỗ sườn eo của anh còn một vết sẹo dài, gần 10 cm, bằng kỹ thuật chữa bệnh hiện đại xóa nó không khó, nhưng anh không xóa, bởi vì nó khiến anh nhớ rõ cô.
*
Sau khi chào tạm biệt Tiết Quý, buổi chiều Mạnh Hạ lại cùng Mạnh Thời Nhiên đi chơi, ăn xong cơm tối mới về nhà.
Cô tiến vào phòng khách, vừa lúc thấy dì giúp việc chuẩn bị bữa khuya, canh hầm thanh đạm, đang định đưa đến phòng làm việc.
Mạnh Hạ đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội đến gần Mạnh Thanh Hiến, cô đặt túi xách trên ghế, đi đến.
“Dì ơi, để cháu mang cho anh đi.”
“Vậy cô chủ cẩn thân kẻo nóng.”
Mạnh Hạ nhận khay đồ ăn từ trong tay dì giúp việc, băng qua hành lang đi đến chỗ ở của Mạnh Thanh Hiến bên kia.
Phòng làm việc nằm trên lầu hai, cửa khép hờ, cô nhẹ nhàng mở cửa tiến vào, Mạnh Thanh Hiến nghe thấy tiếng động ngẩng đầu, nhìn thấy là cô có hơi ngẩn ra.
“Anh.” Mạnh Hạ đi đến, đặt khay đồ ăn trên bàn sô pha, Mạnh Thanh Hiến đứng dậy qua đó ngồi.
Mạnh Hạ múc cho anh một bát canh, anh bưng lên nếm thử một ngụm, hương vị không tệ.
Sau đó quay đầu mới phát hiện Mạnh Hạ có chút thất thần.
—— Mạnh Hạ đang nghĩ đến những lời Tiết Quý nói hôm nay.
Có lẽ do giác quan thứ sáu quấy phá, nói thật cô vẫn không tin Tiết Quý, nhưng nếu anh đã nói vậy, cô nghĩ nhiều cũng vô dụng, hơn nữa cẩn thận ngẫm nghĩ, hình như cô cũng không để lộ cái gì, Tiết Quý đại khái không phát hiện ra gì đâu.
Chờ Mạnh Hạ lấy lại tinh thần, thấy Mạnh Thanh Hiến đã uống xong bát canh trong tay, cô vội múc cho anh thêm một bát nữa, thấy cô ngoan ngoãn hiểu chuyện, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng chăm chú, yết hầu Mạnh Thanh Hiến khẽ nhúc nhích.
Uống xong canh, Mạnh Thanh Hiến bảo cô đêm mai cùng anh tham gia bữa tiệc gặp mặt hai bên Trung - Úc, anh dẫn cô đến chào hỏi mọi người, thuận tiện đi theo học tập một chút.
Đêm cô trở về là tiệc tiếp đãi, ngày mai là tiệc gặp mặt chính thức.
Mạnh Hạ không có ý kiến, trước đó cô đi theo Mạnh Ân Vân tham gia không ít các bữa tiệc quốc gia lớn nhỏ, lần này còn có thể đi cùng Mạnh Thanh Hiến.
*
Vì thế, trong buổi tiệc gặp mặt hợp tác giữa hai bên Trung – Úc vào tối thứ sáu, lần đầu tiên Sầm Phong được nhìn thấy Mạnh Hạ.
—— Trước kia anh chỉ thấy cô qua ảnh và tư liệu trên giấy tờ.
Mạnh Hạ ở nước ngoài cũng có người bảo vệ, không dễ đến gần, hơn nữa bản thân Sầm Phong vô cùng cẩn thận, sẽ không làm chuyện đánh rắn động cỏ.
Có điều Mạnh Hạ đến không phải cuộc gặp mặt chính thức mà là bữa tiệc giao lưu sau đó, cuộc gặp mặt chính thức sẽ được truyền hình trực tiếp, các bên tham gia đều là công ty đấu thầu cùng các quan chức của Úc, bên Trung cũng vậy.
..........