Tội Yêu

Chương 7: An ủi

Mạnh Hạ nghe xong cảm thấy không cần thiết: “Không cần đâu anh, em tự mở phòng làm việc là được.”

Thuận tiện có thể học cách quản lý, lần này cô đến đại học Sydney du học, chuyên ngành bao gồm cả nghệ thuật và quản lý.

“Vậy được, có cần gì cứ nói với anh.”

Lúc này Mạnh Hạ chú ý tới cách bày biện bàn làm việc của anh đã thay đổi, giá đựng bút đổi thành màu đen, kiểu dáng có hơi cũ.

Bầu không khí rơi vào im lặng.

Lúc không mở miệng, Mạnh Thanh Hiến trước sau luôn nghiêm túc trầm ổn, Mạnh Hạ muốn thân thiết với anh, nhưng Mạnh Thanh Hiến luôn từ chối.

Quả nhiên, thấy chuyện cần nói đều đã nói, Mạnh Thanh Hiến lên tiếng.

“Thời gian không còn sớm, trở về nghỉ ngơi đi.”

Thôi được rồi, Mạnh Hạ chỉ đành đứng dậy.

Cô xoay người rời đi.

Đi đến cửa lại cảm giác được ánh mắt Mạnh Thanh Hiến dừng trên người mình.

Mạnh Hạ hơi dừng bước, sống lưng bỗng nhiên tê dại.

*

Trở lại phòng, cảm giác tê dại cũng biến mất.

Cô nằm trên giường trong chốc lát, sau đó xốc chăn xuống giường, cởϊ qυầи áo trên người, qυầи ɭóŧ cũng bị ném sang bên.

Vừa rồi nhìn thấy mặt Mạnh Thanh Hiến cô lại có chút muốn.

Mạnh Hạ lấy một chiếc áo sơ mi từ tủ quần áo, là kiểu nam, thoạt nhìn không mới, nhưng chất vải rất tốt, quan trọng là nó từng khoác trên người Mạnh Thanh Hiến.

Cô mặc áo sơ mi, chỉ cài nửa số cúc, để lộ bộ ngực sữa trắng nõn, vùng tam giác hồng hào như ẩn như hiện, lấp ló sau vạt áo.

Trong căn phòng rộng lớn nhanh chóng truyền đến tiếng rêи ɾỉ khe khẽ.

Mạnh Hạ quỳ gối trên giường, hai chân tách ra, nửa người trên thẳng tắp, sợi tóc buông xõa trên vai, đầṳ ѵú anh đào đứng thẳng, cọ vào vạt áo nở rộ, mông thịt hơn nâng.

Một tay cô đặt ở chân tâm, xoa nắn nhụy hoa non mềm, tay còn lại nắm bầu vυ', vân vê thành đủ hình dạng, đầu ngón tay trắng nõn nổi lên một tầng ửng hồng.

Môi đỏ hơi hé, phát ra tiếng ngâm khẽ.

Mà giữa hai chân cô, còn có một chiếc gậy mát xa nhưng không giống gậy mát xa, khác với gậy mát xa bình thường ở chỗ cây gậy này rất đẹp, thậm chí còn không phải hình dạng chuẩn dươиɠ ѵậŧ đàn ông, nó có màu xanh nước biển, mặt ngoài trơn bóng, ngẩng đầu đối diện với cửa huyệt ướŧ áŧ.

Mạnh Hạ hít sâu, chậm rãi ngồi xuống.

—— So với kí©ɧ ŧɧí©ɧ hạt châu, cô càng thích kɧoáı ©ảʍ được lấp đầy, no căng, thỏa mãn.

Mạnh Hạ từng chút bị du͙© vọиɠ bao phủ, cô nâng mông bắt đầu lên xuống, đường đi chật hẹp bị cọ ra kɧoáı ©ảʍ, chẳng mấy chốc đã có dịch thể tràn ra, trượt dọc theo thân gậy xanh nhạt.

Hôm nay cảm xúc của cô rất tốt, cắm một lát liền tới cao trào, cơ thể run rẩy, da đầu tê dại, cả giác sung sướиɠ bao phủ khắp người, cuối cùng vô lực ngã xuống giường.

Du͙© vọиɠ được giải phóng lại thêm cảm giác mệt mỏi khi ngồi máy bay mười mấy tiếng, Mạnh Hạ lười biếng, dọn dẹp rửa ráy một chút rồi trèo lên giường, đắp chăn chìm vào giấc ngủ.

*

Cùng lúc đó, một chiếc máy bay tư nhân đáp xuống sân bay quốc tế châu Úc.

Sầm Phong và quan chức chính phủ châu Úc cùng xuống máy bay, bên dưới cầu thang đã có người đến đón, có phóng viên, có quan chức địa phương, cũng có quản lý cấp cao của tập đoàn hàng đầu trong lĩnh vực công nghiệp quân sự, ánh đèn flash nhấp nháy liên tục, hai đoàn người bắt tay chào hỏi.

Mạnh Thanh Hiến vốn cũng nên ở đây, nhưng hôm nay Mạnh Hạ đột nhiên trở về, anh bèn lùi lịch trình về nhà xem cô trước.

..........